Hậu Tinh Thần Biến

Trong khi mọi người cười ha ha, Lão hắc cười trừ đi tới bên cạnh Tần Vũ, trộm liếc qua Tình Nhi trong lòng hắn chỉ thấy sắc mặt cô bé đã hồng hào trở lại, xem ra thương thế đã có chuyển biến!

"Tình Nhi thế nào?" Cam Vân cũng đã đi tới trên mặt có chút áy náy cùng khẩn trương nhìn kĩ nét mặt của Tình Nhi, giống như thân hình toàn bộ đều tản ra khí thế mê người!

Tần Vũ liếc mắt nhìn Cam Vân nhàn nhạt nói:

"Không có việc gì, thương thế trên người cô bé đã hồi phục, chỉ là không biết vì sao tinh thần bị hao tổn cực kì nghiêm trọng, phải điều chỉnh lại một phen!"

Cam Vân thở dài, trong lòng vốn khẩn trương nay đã bình thản trở lại, vẻ mặt cảm kích nhìn Tần Vũ nói:

"Đêm nay phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chúng ta e rằng bây giờ đã không còn tồn tại nữa, trở thành huyết nhục rồi! Làm hại Tình Nhi tiểu cô nương đáng yêu như vậy, thật sự xin lỗi..."

Không đợi hắn nói xong, Tần Vũ khoát tay lạnh lùng nói:

"Không cần nói nhiều, tìm một gian phòng, để cho Tình nhi nghỉ ngơi một chút!"

"Được... tốt... tốt!" Cam Vân gật gật đầu liếc Lão hắc, cẩn thận nói: "Quay lại nhà ta nghỉ ngơi đi a, chính là nơi chúng ta vừa uống rượu ăn thịt đó!"

Tần Vũ gật đầu, mặt không chút thay đổi, thân ảnh trong nháy mắt đã biến mất trong chớp mắt đã xuất hiện trước cửa căn nhà đã của Cam Vân, đẩy cửa tiến vào!

Cam Vân trong lòng rung động cùng cực, nhìn bóng lưng Tần Vũ lẩm bẩm nói:

"Người này rốt cục là địa vị gì? Không có cánh cũng lợi hại như vậy, ta thấy cho dù là bốn cánh mà đánh với hắn một trận cũng rơi xuống thế hạ phong!"

Lão hắc vẻ mặt đồng ý gật đầu, tựa hồ nghĩ ra chuyện gì thấp giọng nói:


"Cam Vân, chúng ta không phải muốn đi đầu quân cho Kim Tư tướng quân sao? Không bằng như vầy, Tần vũ này cũng rất lợi hại... chủ yếu là hắn tuổi còn trẻ, không bằng chúng ta đi theo hắn a!"

Cam Vân trầm ngâm, ánh mắt lộ ra suy tư! Năm người phía sau cũng đang suy nghĩ, đề nghị của Lão hắc làm bọn họ có chút chấn động!

"Nhưng là... Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào!" Ưng Phong đứng phía sau Cam Vân nhỏ giọng thầm thì, trên mặt có vẻ lo lắng không yên!

Cam Vân ngẩng đầu nhìn về phía lão hắc, vừa nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, tựa hồ đã quyết tâm, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Phải biết rằng Tần Vũ cùng bọn họ thời gian gặp nhau tại đây chỉ có nửa buổi tối, giữa mọi người cũng chưa hiểu rõ về nhau lắm, đối với lai lịch của Tần Vũ, trong lòng Cam Vân hơi có chút vướng mắt lẫn lộn rối như tơ vò, không có cánh, tu vi cao thâm, tính tình lãnh đạm, những cái này đều khiến cho hắn cảm nhận được Tần Vũ rất là thần bí. Hơn nữa Tình nhi bên cạnh hắn, tuổi còn trẻ cũng đã có tu vi hai cánh, quả thật khiến cho hắn vừa mơ ước vừa đố kỵ.

Lúc này nhìn thấy lão hắc kiên quyết như vậy, tư tưởng của Cam Vân cũng dao động phần nào, do dự một hồi, trầm giọng nói:

"Nếu mọi người đều không thể quyết định, chúng ta đây giơ tay biểu quyết, ai đồng ý đi theo Tần Vũ giơ tay lên!"

Xoẹt Xoẹt Xoẹt... Năm cánh tay thô đen giơ lên, chính là Cam Vân, lão hắc, Ưng Phong, một gã hán tử đen đúa cường tráng và một hán tử sắc mặt trắng bóng!

Cam Vân nhìn lão hắc, hai người nét mặt đồng thời lộ ra nụ cười, giơ nắm tay lên cụng một cái, thản nhiên nói:

"Dã Lang và Băng Vân chủ trương như thế nào?"

Hai gã hán tử không có giơ tay biểu quyết sắc mặt khó coi nhìn năm người, trong đó một gã đại hán trên trán mọc ra một nốt ruồi đen đứng lên bất mãn nói:

"Chúng ta dù sao cũng là Thiên nhân hai cánh, khổ cực tu hành mấy chục năm, nhưng làm sao không tiến bộ như thế, vậy mà lại muốn đi theo một đứa nhỏ!"

"Hắn tu vi cao!" Ưng Phong ở phía sau gã nam tử sắc mặt trắng nõn thấp giọng nói.


"Tu vi cao lại như thế nào? Tóm lại ta thì không cam lòng đi theo một đứa bé, như vậy tốt hơn hết là ở lại canh giữ thôn trang!" Đại hán nốt ruồi đen càng nói càng kích động: "Lúc trước chúng ta bảy người nhưng là nói tự mình có cơ hội thăm viếng mặc hương thư uyển, sau này chúng ta muốn làm anh hùng của Thiên nhân nhất tộc, đi cướp đoạt mỹ nữ của Tu La tộc! Các ngươi cũng tốt lắm rồi, đi theo một tiểu hài tử chẳng những không có khí phách, trên người hắn còn không có cánh, ngay cả Thiên nhân cũng không tính là..."

Gió đêm thổi qua, đêm khuya có chút lạnh như băng, đám người Cam Vân sắc mặt rất là khó coi, trong ánh mắt đều vô cùng ngưng đọng khó chịu, nghe hán tử nốt ruồi đen phát ra những lời oán trách.

Tần Vũ nhẹ nhàng đặt Tình Nhi trên giường, nhìn dung nhan tuyệt mĩ của cô bé trong lòng không có chút tạp niệm, một cỗ ôn tình nhàn nhạt trong lòng hiện lên, nét băng lãnh con ngươi đen nhánh đã tiêu mất nhường chỗ cho tia ôn nhu!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khiến Tần Vũ bừng tỉnh, có chút nhíu mày, không đợi bên ngoài gõ cửa liền nhàn nhạt nói:

"Vào đi!"

Cam Vân cùng năm ngươi Lão hắc lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, đã thấy Tần Vũ ngồi trên giường lộ vẻ mặt ôn tình, trong mắt hiện lên dị sắc.

"Chuyện gì? Không cần các ngươi ở đây!" Trên mặt Tần Vũ dần dần khôi phục nét lạnh lùng, trong lòng đối những người này vẫn còn có chút oán giận, dù sao nếu như không tới đây cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, mà Tình nhi cũng không phải bị thương!

Có điều là, lưu lại cũng do hắn quyết định, cho nên cái loại oán hận này kìm nén ở trong lòng của hắn không chỗ phát tiết, khiến cho hắn rất là khó chịu! Càng huống chi, Tần Vũ cũng không phải là người không phân biệt thiện ác, sau khi đi tới Thiên giới, dần dần thích ứng với cuộc sống ở Thiên giới, mặc dù đối với bọn không giống với chủng tộc loài người này trong lòng vẫn có chút khúc mắc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự yêu quý Tình nhi trong lòng hắn, yêu chim yêu cả lồng, tự nhiên đối với những Thiên nhân xa lạ này cũng sẽ không ra tay bừa bãi.

Suy cho cùng, hắn vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào trong Thiên nhân, dù sao sau khi chuyển sinh bị người ta ruồng bỏ, ấn tượng đầu tiên về Thiên nhân cũng rất kém, hơn nữa trước nay cùng Tình nhi sinh sống tại ven bờ Tử Hải nơi xa tít mịt mù không có bóng người nào, cho nên mới phát sinh loại cảm giác xa cách không hiểu nhau. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

"Thề sống chết đi theo Tần Vũ đại nhân!" Cam Vân thoáng trầm mặc, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Vũ! Theo hắn dẫn đầu, phía sau lão hắc bốn người cũng cực kỳ chỉnh tề quỳ xuống, sắc mặt rất là trịnh trọng.

Tần Vũ ngẩn ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc, đánh giá cẩn thận đám người Cam Vân, phát hiện trên mặt năm người trừ vẻ trịnh trọng ra thì nhìn không thấy biểu tình nào khác, không nén nổi rất đỗi kinh ngạc.


"A? Các ngươi quyết định?"

Cam Vân cũng đang cẩn thận đánh giá Tần Vũ, lúc đầu quyết định đi theo hắn, trong lòng quả thật có chút không thoải mái lắm, vừa nghĩ tới phải đi theo một tiểu hài tử, nét mặt già này của hắn đã nóng như bị phát sốt luống ca luống cuống.

Nhưng là lúc này quỳ trên mặt đất, nhìn mặt Tần Vũ rất là bình tĩnh, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đều bình thản như nước, không khỏi lại có vài phần bội phục. Một tiểu hài tử, bỗng nhiên có nhiều người như vậy thuần phục xin đi theo, đổi lại bất cứ là ai, cũng phải có vẻ kinh ngạc và mừng rỡ chút đỉnh, nhưng mà vẻ bình thản trên mặt Tần Vũ lại chứng tỏ rằng, có lẽ là hắn đã sớm dự đoán trước rồi, hoặc là hắn hoàn toàn xem thường việc thuần phục của đám người này!

Nghĩ tới đây, trong lòng Cam Vân ngược lại có chút thấp thỏm lo lắng, có chút căng thẳng, hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt phân tán dần dần kiên định lại, tay phải đặt ở ngực trái vị trí trái tim, nói:

"Đúng vậy, Tần Vũ đại nhân, chúng ta năm người sẽ vĩnh viễn thuần phục tùy tùng bên ngài, thay ngài loại bỏ hết thảy mọi chướng ngại!"

Lão hắc bốn người cũng đều đặt tay phải ở ngực trái vị trí trái tim, nói:

"Thề phục tùng Tần Vũ đại nhân, vì đại nhân quét sạch hết thảy mọi chướng ngại!"

Tần Vũ đã sống qua vô số năm, sau khi trở thành Chưởng khống giả lại càng thâm thúy trong việc đối nhân xử thế, tuy rằng trong lòng có chút kinh ngạc vì những người này nhanh như vậy đã thuần phục cùng hắn, nhưng trên mặt trước sau vẫn duy trì vẻ bình thản, nghe được đám người Cam Vân thề thốt như thế, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra một tia mỉm cười, dùng giọng điệu khoan thai nói:

"Tất cả đứng lên rồi nói chuyện!"

Đánh giá Cam Vân, hắn biết những người này có thể thuần phục đi theo mình, công lao của Cam Vân nhất định là lớn nhất, đám người lão hắc này chắc chắn là do hắn bắt chước theo hắn mà làm, thoáng có chút hiếu kỳ hỏi:

"Cam Vân, các ngươi không phải muốn đi thuần phục Kim Tư sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Cam Vân trên mặt lộ ra thần sắc ngượng ngùng, thật thà nói:

"Đại nhân vì bảo vệ thôn mới làm hại Tình nhi bị thương, hơn nữa đại nhân tu vi tuyệt cao, chẳng những bảo vệ an toàn cho thôn trang, còn cho chúng ta may mắn còn sống, cho nên mới có cái này ý nghĩ...!"

"Hơn nữa Kim Tư nọ chỉ là nghe đồn, chúng ta cũng chưa nhìn thấy, cứ như vậy tuỳ tiện đến có lẽ ngay cả mặt hắn đều không nhìn thấy, huống chi còn không biết là hắn có để ý đến bọn ta hay không nữa!"


"Cho nên bọn ta đã qua thương lượng mới quyết định qui phục ngài!" Thanh âm hắn càng nói càng bé, vừa mới quì xuống thuần phục cũng là cực kì mạo muội, nét mặt ngày càng không nhịn được.

Bọn người Lão hắc đứng dậy, cũng là nhất tề cúi đầu!

Tần Vũ sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút nào tâm ý, thấy bọn họ chỉ có năm người liền hỏi:

"Còn hai người nữa đâu?"

Cam Vân liếc mắt nhìn Lão hắc ý bảo lão trả lời, Lão hắc cũng không từ chối, nét mặt phẫn nộ, hận hận nói:

"Hai cẩu tử kia, mẹ nó, nói đại nhân cái gì là mao đầu tiểu tử, không phải Thiên nhân, ta nhổ! Chỉ bằng đại nhân cứu tính mạng cả thôn cũng khiến Lão hắc ta qui phục ngài rồi, lai còn nguyện ý cái chó gì theo Kim Tư, ta xem bọn hắn có thể thành công hay không!"

Ngoại trừ Cam Vân, trên mặt bốn người kia đều rất tức giận, hiển nhiên là tức giận hai người kia không cùng bọn hắn qui phục Tần Vũ!

Tần Vũ cười cười, ánh mắt ôn hoà nhìn Lão hắc, nói:

"Lão hắc quả nhiên nóng tính, người có chí, nếu bọn họ nói ta là "mao đầu tiểu tử" chúng ta cũng không cần phải vì họ mà tức giận!"

"Được rồi Cam Vân, thấy các ngươi trung nghĩa đều đủ, ta Tần Vũ hôm nay sẽ thu nhận các ngươi, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là Đại tướng trong tay của ta, ta tin sẽ không lâu nữa các ngươi sẽ nhanh chóng thấy được sự đúng đắn trong quyết định của các ngươi!" Trên mặt Tần Vũ lộ ra một cỗ hào khí, cái loại khí thế có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ này tản mát ra ngoài.

Cam Vân lúc này mới phát giác trên người Tần Vũ mang theo một khí thế ngạo nghễ thiên hạ như vậy, trong mắt ánh lên tia mừng rỡ.

Tần Vũ hài lòng nhìn thần sắc bọn Cam Vân, trong lòng biết bọn họ cũng là không tin tưởng lắm với một người ít tuổi như hắn, sau khi nghe mấy câu đã không còn ý nghĩ đó định nói thêm vài câu thì đằng sau truyền đến một âm thanh mê sảng:

"Quyết định cái gì vậy?"

Mấy người nhìn nhau rồi lại nhìn Tình Nhi phía sau Tần Vũ vẻ mặt mê hoặc ngồi dậy, khó hiểu nhìn mọi người, rất là đáng yêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui