Thần thương Tàn Tuyết: Sau khi vũ trụ đại thành Tần Vũ sử dụng Hồng Mông khí rất nhiều phối hợp với huyền hoàng khí một lần nữa luyện chế thành. Mặc dù trên bản chất là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, nhưng uy lực của nó cũng không thua kém bao nhiêu so với Thiên Tôn linh bảo.
Hóa liên phân thân: Cũng giống như vậy được Tần Vũ truyền vào Hồng Mông khí, tách ra linh hồn ấn ký chính mình... hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này, có thể xem như là vũ khí tùy thân của Tần Vũ. Nhưng đã thành tựu huyền hoàng bất diệt thân thể, không hề... cần đến hai kiện vũ khí này nữa, lần này, toàn bộ lấy ra chuyển tặng cho Hồng Quân.
Nhìn Tần Tư lộ vẻ khiếp sợ, Tần Vũ cười cười nói:
"Tiểu Tư, có cảm thấy cha làm như thế có chút không công bình hay không?"
"Nga, không có, cha, chẳng qua là không nghĩ tới ngài đến cả vũ khí tùy thân ngài cũng đem ra, Tiểu Sương nếu mà nhìn thấy, chắc chắn là cảm động không chịu nổi." Tần Tư nói.
"Tiểu Tư." Tần Vũ thở dài: "Ngươi từ khi ra đời, đã có được cái tư chất vượt trội hơn người, Lan thúc, Tả Thu Lâm các vị tiền bối tất cả cũng đều rất thích ngươi, nhưng Tiểu Sương không giống vậy, từ nhỏ đã bị hào quang của ngươi áp chế... đoạn thời gian đó vũ trụ của cha còn chưa có đại thành, lại đúng lúc gặp phải Thiên Tôn thành phủ xuống, hết thảy những việc này, đã làm cho cha cùng mẹ sơ sót không để ý quan tâm đến Tiểu Sương, Lan thúc cùng Tả Thu Lâm các vị tiền bối cũng đều ưa thích ngươi, mà với Tiểu Sương thì..." Tần Vũ nói tới đây thở dài: "Những năm gần đây, Tiểu Sương một mình xông xáo ở hạ giới, cũng chịu không ít khổ ải, mặc dù ta biết hắn có con đường đi riêng của mình. Hơn nữa thành tựu có thể sẽ rất cao, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu những lo lắng trong lòng ta. hắn dù sao cũng là con ta... Tiểu Tư, thật ra ngươi cùng Tiểu Sương ở trong lòng ta đều giống nhau, các ngươi đều là hảo hài tử của ta, còn như thành tựu của các ngươi hơn kém nhau, thật ra ta không thèm để ý tới. Ta và mẹ ngươi đã đi thăm qua Tiểu Sương, nhưng không có cùng hắn nói chuyện, do tình cờ chính ta hiểu được điều này đối với Tiểu Sương tốt hơn, chỉ là đứng ở quan điểm của phụ thân nói đến. Đã từng theo ta rất nhiều năm, cũng giúp ta giải quyết không ít phiền nhiễu, vì vậy hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này giao cho hắn, coi như là ta đây đã đem một phần tâm thần của cha lưu lại bên cạnh hắn được rồi."
Tàn Tuyết thần thương, Hóa Liên phân thân, đây đều được Tần Vũ trước đây chinh chiến sử dụng qua, hôm nay sau khi trải qua cải tạo nằm lẳng lặng ở trong tay Hồng Quân...
Tần Tư vỗ vỗ bả vai Tần Sương, nói:
"Tiểu Sương, cha lúc đó đưa cho ta hai kiện Hồng Mông linh bảo này có nói với ta, người vốn cảm thấy có chút thiếu sót với ngươi, nhượng hai kiện Hồng Mông linh bảo này coi như là một phần tâm thần của người lưu ở bên cạnh ngươi... kỳ thật cha vẫn rất thương yêu ngươi, hai huynh đệ chúng ta, đối với cha mẹ mà nói, đều là một giuộc như nhau...."
Hồng Quân nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, thì thào nói:
"Đại ca, ta biết, ta biết, lúc đó cũng là ta không tốt, ta đáng trách, tưởng là cha mẹ chê tư chất của ta, sai lầm nên bỏ nhà ra đi." Nói càng về sau, thanh âm của Hồng Quân đã có chút nghẹn ngào.
"Được rồi! Tiểu Sương, đừng khóc, ngươi bây giờ chính đường đường là một Thần Vương đấy. Khóc nhè giống như cái gì đó." Tần Tư cười trêu ghẹo nói.
Hồng Quân đưa tay gạt nước mắt, vừa cười vừa nói:
"Được, đại ca, ta không khóc, chúng ta đi ra ngoài đi." Giải trừ bức tường ngăn cách không gian, hai huynh đệ lại xuất hiện trước mặt mọi người, Hồng Quân đã đem hai kiện Hồng Mông linh bảo thu vào trong cơ thể, luyện hóa nhất lưu Hồng Mông linh bảo, ít nhất cũng cần thời gian mười vạn năm, bây giờ Hồng Quân cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Ở bên ngoài bức chắn không gian, lúc này có thêm bốn người, đúng là Ngao Phương, Lam Diệp, Băng Phong cùng với Phương Sùng bốn người, khi Hồng Quân ba người bọn họ đến nơi Băng nhi đám người này liền dễ dàng phát hiện được. Lập tức chạy đến xem đến tột cùng cái gì, mới biết được Tần Tư cùng Hồng Quân vốn là hai huynh đệ. Lúc này mở ra không gian ngăn cách, tựa hồ là có chuyện trọng yếu thảo luận với nhau.
Tần Tư vừa thấy bốn người đến, lập tức hưng phấn lên, lôi kéo Hồng Quân đi tới trước mặt Phương Sùng, chỉ vào Phương Sùng:
"Tiểu Sương, ngươi cũng biết người ấy là ai?"
Tần Sương sửng sốt, trông thấy Phương Sùng một thân hắc sắc khôi giáp, cả người lộ ra vẻ anh vũ bất phàm, vắt hết đầu óc, cũng tìm không được một chút tin tức liên quan đến người này.
"Ha Ha, không biết sao, Tiểu Sương, vị... này chính là Ám Điện Bằng Vương Phương Sùng." Tần Tư đắc ý giới thiệu nói.
"Phương Sùng?" Hồng Quân và Tần Tư lúc đầu giống nhau, đối cái tên gọi này đều lộ ra vẻ hơi xa lạ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt Hồng Quân đã nghĩ tới, miệng há hốc, kinh ngạc nói:
"Ngài... ngài chính là phụ thân của Tam thúc? Vậy... ta nên như thế nào..."
Hồng Quân đang suy nghĩ chính mình nên xưng hô Phương Sùng như thế nào, Tần Tư ở một bên cười thầm không nói lời nào, cứ chờ Hồng Quân gọi Phương Sùng là Tam gia gia đây.
Phương Sùng nhìn Tần Tư cười mắng:
"Tiểu tử ngươi quá hư a, ngay cả thân đệ đệ của mình cũng tính toán." Tiếp đó quay đầu nhìn Hồng Quân nói:
"Ngươi gọi là Tần Sương sao, không có việc gì, ngươi theo như đại ca của ngươi, cứ gọi ta Phương đại ca là được, chúng ta không cần tính theo vai vế chênh lệch như vậy, tính tình hợp nhau đó là huynh đệ."
"Phương... Phương đại ca." Hồng Quân thủy chung cảm thấy cái... cách xưng hô này có chút không được tự nhiên, nhưng đại ca từ trước đã gọi như vậy, chính mình cũng không tiện thay đổi.
"Tiểu Sương, lại đây, giới thiệu cho ngươi một người nữa." Tần Tư lại kéo Hồng Quân tới trước mặt Băng Nghiên, lôi kéo tay Băng Nghiên, cười gian nói: "Tiểu Sương, ngươi có còn nhớ, cha đã từng đảm nhiệm Kim Hình Quân thứ bảy vạn hơn chứ."
Hồng Quân ngẩn người, không rõ Tần Tư muốn nói cái gì.
"Hắc Hắc, vị này, gọi là Băng Nghiên, đúng là đệ tam đảm nhiệm Kim Hình Quân." Tần Tư đắc ý nói.
"Đệ tam nhiệm?" Hồng Quân kinh ngạc nói.
Tần Tư trên mặt thần sắc đắc ý càng... tăng lên:
"Đúng vậy, Tiểu Sương, ngươi nói, ngươi nên xưng hô như thế nào?"
Hồng Quân hoàn toàn bị tên đại ca của mình đánh bại, vậy nếu tính toán thật chính xác, Hồng Quân ngay cả có gọi Băng Nghiên là tổ tông cũng không quá đáng.
"Xong rồi. Nhận thấy về phần ngươi là đệ đệ ta, cứ xóa bỏ đi vai vế chênh lệch như thế, trực tiếp gọi chị dâu là được."
Băng Nghiên cấp tốc vùng khỏi tay Tần Tư, mặt đỏ bừng nói:
"Nói cái gì đấy ngươi, ta nói muốn gả cho ngươi rồi sao?"
Tần Tư lúc này không chút khách sáo ôm choàng ngang eo Băng Nghiên, khí phách mười phần nói:
"Nói đúng, ngươi cũng phải gả cho ta."
Băng Nghiên vùng vẫy vài lần lấy lệ, lại không nhúc nhích nữa, mặc cho Tần Tư ôm vào người.
"Chị dâu?" Hồng Quân càng thêm kinh ngạc. Bất quá nhìn thấy động tác của hai người, cũng không thể không tin chuyện thực tế này: "Đại ca, ta thấy huynh tốt nhất chờ khi gặp mặt cha cùng người luận bàn về vai vế đi."
"Ôi! cái... này." Tần Tư đỏ mặt lên, đích xác, cái này nếu bàn luận rõ ràng, Tần Vũ nếu so với Tần Tư, nguy mất không biết gấp bao nhiêu lần đây.
"Ôi! Người tu chân thành công hầu như đều trãi qua năm tháng vô cùng, cái vai vế này, cũng thật sự là rối loạn lung tung. Có lẽ là tính theo mỗi bên mới tốt." Phương Sùng cảm khái thở dài nói.
Huynh đệ gặp mặt, mọi người hai bên đều lấy làm cao hứng phi thường, Tuyết Hành cùng Tả Thu Mi dựa vào thực lực cũng rất nhanh gia nhập vào Ám Yêu cốc này *** , Dưới sự thỉnh cầu của Tần Tư, Ngao Phương vì Hồng Quân bố trí một cái không gian gia tốc với tỷ lệ thời gian là 1: 10000 để cho Hồng Quân luyện hóa hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia.
Dưới yêu cầu của mọi người Tần Tư cũng tiến vào không gian thời gian gia tốc, lý do rất đơn giản, trong những Thần Vương hiện ở đây, chỉ có Tần Tư chưa có lĩnh ngộ bất cứ Thời Gian pháp tắc nào, chờ đến khi hắn lĩnh ngộ được Thời Gian pháp tắc, phối hợp với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, lúc đó mới đúng là một Thần Vương chân chính lợi hại.
Thời gian mười năm rất nhanh trôi qua, thậm chí nhanh đến nỗi Lưu Quang còn chưa có nghĩ ra phải làm sao mới có thể phá vỡ được hình phòng ngự Hồng Mông linh bảo của Tần Tư. Chỉ có thể phái người thỉnh thoảng quấy rối Ám Yêu Cốc một chút.
Hồng Quân rất thông minh, sử dụng thời gian tám vạn năm luyện hóa hóa liên phân thân, đồng thời sử dụng hóa liên phân thân giống hệt như mình để luyện hóa Tàn Tuyết thần thương, còn chính bản thân thì sử dụng hai vạn năm này để lĩnh ngộ Thời Gian pháp tắc, Hồng Quân và những người khác không giống nhau, từ sau lần gặp bất ngờ trước đây, bản thân hắn thường xuyên cảm giác được chính mình giống như là một phần tử của cái không gian này, hơn nữa nguyên... trước đây Hồng Quân đã có thể sử dụng một phần Thời Gian Gia Tốc pháp tắc, vì lẽ đó tại đây chìm đắm vào việc lĩnh ngộ Thời Gian pháp tắc thì đúng là tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian tám ngàn năm, hóa liên phân thân dễ dàng hoàn toàn luyện hóa Tàn Tuyết thần thương, hai vạn năm trôi qua, Hồng Quân hầu như đã hoàn toàn lĩnh ngộ được Thời Gian Gia Tốc pháp tắc.
"Hô!" Dựa theo ước định, mười năm đã qua, Ngao Phương thu lại cái không gian thời gian gia tốc đã tận dụng hết tâm lực để duy trì này.
"Ha Ha, ta quả nhiên đúng là thiên tài!" Tần Tư vừa ra khỏi trận pháp liền đắc ý cười to nói.
Còn Hồng Quân lại mỉm cười không nói, trái ngược với Tần Tư, tính cách của hắn thì có lẽ thiên về nội tâm nhiều hơn.
"Nga? Tự tin như vậy. Lĩnh ngộ được bao nhiêu?" Phương Sùng cười "Ha Hả" hỏi.
"Ta bây giờ tuyệt đối có thể duy trì một cái không gian thời gian gia tốc năm ngàn lần." Tần Tư đắc ý nói.
Còn Hồng Quân lại là cười thầm: ""Năm ngàn lần, bây giờ chính mình hẳn là có thể như Ngao Phương như vậy duy trì một vạn lần rồi.""
"Mới năm ngàn lần. Ta so với ngươi cũng mạnh hơn." Băng Nghiên tiến gần đến, đả kích Tần Tư không lưu tình chút nào.
"Thiết." Tần Tư khinh thường nói: "Pháp tắc thứ này, không chỉ phải lĩnh ngộ, còn phải có sự thông hiểu và áp dụng, ta mặc dù thời gian gia tốc chỉ có năm ngàn lần, nhưng bắt đầu ra tay, ngươi cảm giác được không phải đối thủ của ta." Tần Tư điểm ấy hoàn toàn là chịu ảnh hưởng của Khương Lan, cho dù đồng thời là Thần Vương hoàn toàn lĩnh ngộ Thời Gian Gia Tốc, Khương Lan cho dù một người chống lại hai người, cũng có nắm chắc tuyệt đối. Đây chính là ảo diệu của việc áp dụng.
"Quỷ mới tin ngươi." Băng Nghiên liếc Tần Tư một cái trắng dã con mắt.
"A a, Nghiên nhi không bằng chúng ta hãy so với nhau thử một chút, để cho ngươi nhận thấy cái gì mới gọi là thông hiểu và áp dụng." Tần Tư trêu đùa nói: "Đương nhiên, ta tuyệt đối không dùng Hồng Mông linh bảo." Tần Tư cam đoan nói.
"So thì so, sợ ngươi a." Băng Nghiên vừa dứt lời, thân ảnh đã hoàn toàn biến mất, xuất hiện lại, đã tới phía sau Tần Tư rồi.
"Hô!" Một quyền đầu màu vàng, kèm theo tiếng rít mạnh hướng vào sau lưng Tần Tư nện xuống, thoáng qua trong nháy mắt, quyền đầu kia dường như biến mất.
Tần Tư cười một tiếng. Tâm ý vừa động, nhất thời không gian bên cạnh xảy ra biến hóa, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bàn tay thong thả vung ra.
Băng Nghiên vốn cảm giác được quyền đầu của mình lập tức sẽ đụng tới thân thể Tần Tư thì xảy ra biến hóa, tầng tầng lớp lớp thành lũy không gian ngăn cản tốc độ quyền đầu của mình không thể tiến thêm được, lúc này mới để cho Tần Tư xoay người dễ dàng tránh thoát, đồng thời đổi công làm thủ. Một chưởng đánh ra, trong bàn tay đó nháy mắt lại gia tốc đến cực hạn.
"Còn không phải giống nhau sao. Cái gì mà thông hiểu cùng áp dụng." Băng Nghiên khinh thường nói, trong nháy mắt thân thể gia tốc tránh ra. Đồng thời thân thể vừa động, Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc vận dụng đến mức tận cùng. Quyền đầu nắm chặt, đã chuẩn bị tung lên.
Tần Tư cười, nụ cười đắc ý rất giảo hoạt, quyền đầu của Băng Nghiên còn chưa có tung ra, lại bỗng nhiên phát hiện thân thể chính mình đột ngột lọt giữa gia tốc mấy ngàn lần, còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị Tần Tư ôm chặt lấy.
"Cái này... lại có thể khiến đối phương gia tốc. Băng Nghiên còn chưa kịp tung quyền đầu ra đã tới ngay bên cạnh mình, nếu như lúc này trong tay Tần Tư có binh khí." Lam Diệp hết sức kinh ngạc nói. Khi Băng Nghiên trong ý muốn tung quyền ra thân thể liền động. Với ý định khi quyền đầu tung ra liền gia tốc đến mức tận cùng, nhưng không nghĩ tới Tần Tư lại có thể trong lúc giao thủ với tốc độ nhanh như thế còn có khả năng phân tích tỉ mỉ động tác của đối thủ, trong lúc thân thể Băng Nghiên đang di động trong nháy mắt làm cho nàng gia tốc, mới dẫn đến quyền đầu chưa kịp tung ra đã tới trong lòng Tần Tư rồi, cả tràng diện đều nhìn thấy giống như là Băng Nghiên thoáng một cái đã lao vào lòng Tần Tư.
Hồng Quân cũng hơi khiếp sợ: ""Đại ca quả nhiên đúng là thiên tài, thời gian mới có mười ngàn năm, lại có thể đem Không Gian pháp tắc lĩnh ngộ đến mức này, việc sử dụng Thời Gian Gia Tốc pháp tắc e rằng không hẳn là chênh lệch với Khương Lan gia gia."" Hồng Quân tự nhận, phương thức chiến đấu của hắn so với Tần Tư, đích thật là kém linh hoạt hơn nhiều.
"Được rồi. Đừng náo loạn. Lại có người đến quấy nhiễu rồi." Băng Phong cau mày nói: "Lưu Quang kia thực là ức hiếp người quá đáng, mười năm nay năm lần bảy lượt phái người đến quấy rối, "
"Nga? Lưu Quang đại đế?" Hồng Quân nghe xong nhíu mày, hắn tới đây không lâu, vốn chưa từng nghe qua tên hiệu của Lưu Quang đại đế. :
"Đại ca, chúng ta có phải có chút làm cho cha mất mặt hay không, tới nơi này luôn để cho người khác ức hiếp." Hồng Quân nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy đấy. Tiểu Sương, chúng ta đúng là có chút làm mất mặt cha rồi. Nếu ức hiếp, cũng phải là Tần gia chúng ta ức hiếp người khác." Tần Tư buông Băng Nghiên ra, tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...