"Ngươi muốn đi xem Lục đạo luân hồi? Không được." Phương Sùng nghiêm túc nói.
Tần Tư sửng sốt, hắn có thể từ biểu hiện trên mặt Phương Sùng nhìn ra sự nghiêm túc của Phương Sùng, không giải thích được khó hiểu hỏi:
"Phương đại ca, có vấn đề gì sao?"
"Hấp lực của Lục đạo luân hồi không phải ngươi có thể chống lại được, hồi đó Lôi Phạt Thiên Tôn một mình ngã lọt vào con đường chuyển sinh cầm thú của Lục đạo luân hồi, cũng nhờ tất cả Thần Vương của Chu gia cùng với các Thần Vương của bát đại gia tộc sót lại đó cùng hợp sức với nhau, mới gắng gượng kéo Lôi Phạt Thiên Tôn trở lại được, mà ngươi biết, khi đó bọn chúng cách Lục đạo luân hồi bao xa không?" Phương Sùng vẫn không nói gì, Ngao Phương ở một bên nói.
Tần Tư lắc đầu, đối với cái... này, hắn thật đúng là không rõ ràng lắm.
"Đúng ba vạn dặm, hơn nữa ở trong vòng ba vạn dặm của Lục đạo luân hồi, tuyệt đối không thể nào thuấn di được." Ngao Phương nói đến, trong giọng nói vẫn còn lộ ra vẻ kinh hãi. "Lục đạo luân hồi, thần thức hoàn toàn tra xét không được, muốn xem rõ ràng hình dạng của Lục đạo luân hồi, chỉ có thể dùng mắt thường, mà cho dù chúng ta trở thành Thần Vương, mắt có thể nhìn xa được, nhiều nhất cũng chỉ ba vạn dặm, mà nếu như ngươi đến gần Lục đạo luân hồi ba vạn dặm, ta đây có thể khẳng định, trừ phi có hơn mười vị Thần Vương cùng kết hợp ra tay, nếu không ngươi tất nhiên cũng bị cuốn vào luân hồi."
"Ba vạn dặm?" Tần Tư trong lòng khiếp sợ, khoảng cách ba vạn dặm đã bắt đầu có lực hấp dẫn lớn như vậy, lớn đến nỗi Thần Vương cũng không thể chống lại được, Lục đạo luân hồi này, thật đúng là kinh khủng.
"Hừ, cái... tên Chu An gì đó. sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đem hắn ném vào Lục đạo luân hồi." Băng Nghiên nghe đến tên của Lôi Phạt Thiên Tôn, khí giận lúc này không còn chỗ chứa bùng phát ra.
"A. Nghiên nhi muội muội thời gian cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy. Có một số việc, muội làm sao cứ giữ trong lòng không thể quên đi chứ?" Lam Diệp ở bên cạnh nhìn Băng Nghiên cười nói, đồng thời ánh mắt còn cố tình liếc nhìn Tần Tư một cái, hiển nhiên đúng là một lời nói ẩn hai ý nghĩa.
Băng Nghiên mặt đỏ lên, hăm dọa:
"Lam tỷ tỷ nếu như lại giễu cợt tiểu muội không giữ mồm giữ miệng, tiểu muội cũng buộc lòng phải đem tất cả chuyện về Lam tỷ tỷ dốc hết ra được rồi." Hiển nhiên hai người đều đã biết không ít việc riêng tư của nhau rồi.
Lam Diệp cũng biến sắc, giả vờ cả giận nói:
"Xem ngươi dám!"
Băng Nghiên ngoảnh mặt về Lam Diệp vừa lè lưỡi ra, tỏ vẻ thị uy.
"Huynh đệ, ngươi dự định lúc nào đi?" Ngao Phương đi tới trước Phương Sùng nói.
"Chỉ mấy ngày nữa, một khi nỗi lòng đã ổn thỏa, ta cũng không cần phải giữ lại phần trí nhớ này nữa. Trọng lịch luân hồi, cũng có lẽ là một cơ hội mới." Phương Sùng nói.
"Ta... ta cắt ngang một chút." Tần Tư chợt nói: "Phương đại ca, có chuyện ta muốn cùng người bàn bạc riêng."
"Nga?" Phương Sùng thoáng sửng sờ, lập tức cười nói: "Được a, Tần Tư tiểu huynh đệ, nói đến, có thể giải quyết được mối băn khoăn trong lòng ta, cũng may mắn nhờ có ngươi đấy."
"Ôi... Phương đại ca, đừng nói vậy... này chúng ta tìm một chỗ riêng để trò chuyện."
Phương Sùng gật gật đầu, tiến lên phía trước dẫn đường, hai người một trước một sau đi vào một gian nhà lá.
"Làm cái gì? Chuyện gì còn muốn dấu giếm chúng ta." Băng Nghiên ở phía sau bất mãn lẩm bẩm.
Vào phòng, Tần Tư quan sát một vòng trên dưới trước sau, nhìn thử xem trong phòng này có cái trận pháp gì... hay không có thể ngăn cản sự dò xét của thần thức.
Phương Sùng mỉm cười, tiện tay vung lên, một bức bình phong vô hình ngăn cách giữ cho không gian trong phòng không lan truyền ra ngoài, hướng về Tần Tư nói:
"Tần Tư tiểu huynh đệ, lúc này có thể nói được rồi, có cái bí mật gì muốn nói với ta."
Tần Tư dùng thần thức dò xét bức bình phong không gian kia một chút, yên lòng.
"Phương đại ca, ngài không nên đi sống lại luân hồi, ta có thể nói cho ngài biết, địa vị của Tam thúc bây giờ cao cao tại thượng, cho dù ngài sống lại luân hồi, có thể cùng Tam thúc đoàn tụ cùng một chỗ, việc thực hiện cơ hồ là không thành vấn đề. Nếu như ngài bây giờ thật sự đi sống lại luân hồi, nói thật từ trong thâm tâm, tiểu đệ nhận thấy,... đó chẳng qua là trốn tránh."
"Trốn tránh?" Phương Sùng chau mày: "Tần Tư, ngươi mà biết ta ở Vô Danh không gian này si dại bao lâu? Ta chết lúc vẫn còn là thất cấp Yêu đế, nhưng bây giờ ta đã là Thần Vương, thậm chí là Thần Vương đã lĩnh ngộ được một phần thời gian gia tốc. Ngươi biết điều này phải qua bao nhiêu năm? Ta nếu là trốn tránh, đã sớm có thể đi sống lại luân hồi, nói không chừng sau khi chuyển sinh ta bây giờ cũng đã tu luyện tới cảnh giới Yêu đế rồi, mà tất cả những điều này, chỉ vì ta còn vướng vít nhiều mối ưu tư, nếu là lựa chọn trốn tránh, ta sớm đã có thể lựa chọn rồi."
"Không." Tần Tư vẻ mặt nghiêm túc, lắc lắc mạnh đầu. "Phương đại ca, cho dù người chuyển thế tu luyện đến Thần Vương, thậm chí là cảnh giới Thiên Tôn lại có ra làm sao? Chẳng lẽ người có thể nhớ lại hết thảy những việc ở kiếp trước?" Nhìn vẻ sững sờ của Phương Sùng, Tần Tư nói tiếp: "Không thể, ngài chỉ có thể lấy một cái thân phận hoàn toàn mới để sống trong thế giới hiện tại đó, cho dù gặp được con của ngài, cũng có thể là thuộc về phía địch nhân, vả lại, chính là người tưởng muốn là được sao?"
Phương Sùng lại cười cười.
"Tần Tư tiểu huynh đệ, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi, nhưng thật ra trong mắt của ta... nỗi lòng một đời này đã giải quyết xong, cũng không có cái gì đáng để lưu luyến. Sống lại luân hồi, cũng là một sự lựa chọn không sai vậy.
Tần Tư thần bí cười một tiếng nói:
"Phương đại ca, nếu ta nói, ngài còn có thể lần nữa gặp lại Tam thúc Hắc Vũ của ta vậy?"
"Cái gì?" Phương Sùng chỉ cảm thấy đầu óc chính mình một trận choáng váng: "Ngươi nói, ngươi nói ta còn có thể gặp được con của mình."
Tần Tư trịnh trọng gật đầu, nói:
"Ta không dám nói chắc chắn, nhưng đích xác có khả năng như thế." Tần Tư nói vừa xong, giơ tay ra tập trung khí, "Xoát", một cái cắt vào làn da trên cánh tay mình: Nhất thời một tia máu màu đỏ chảy ra, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, vết thương trên tay Tần Tư liền khép lại, tựa như không có gì xảy ra vậy.
"Đỏ... đúng máu màu đỏ? Ngươi...." Phương Sùng kinh ngạc nhìn Tần Tư, lời nói phát ra cũng có chút cà… cà lăm: "Ngươi như thế nào lại có máu màu đỏ, mọi người của cái không gian này, bất kể người bình thường cũng vậy, hay là Thần Vương Thiên Tôn trong cơ thể đều lưu lại dòng máu màu xám mới đúng."
Tần Tư cười một tiếng, nhìn Phương Sùng nói:
"Phương đại ca, ta tiết lộ ngọn nguồn cùng ngài, kỳ thật ta cũng không có chết, mà là thông qua một loại thông đạo đặc thù tiến vào cái không gian này, mặc dù cái... thông đạo này ở đâu, phải làm sao để mở ra ta cũng không biết, nhưng ta tin tưởng, cha của ta, còn có Đại bá, Nhị bá, khẳng định có thể nghĩ biện pháp để tới đây." Tần Tư đối với phụ thân Tần Vũ kính ngưỡng tận trong đáy lòng. Hắn chỉ quả quyết, trên đời này không có sự việc gì phụ thân hắn làm không được.
"Phụ thân ngươi?" Phương Sùng sửng sốt. "Ta chỉ nghe Băng Nghiên tiểu nha đầu đó nói phụ thân ngươi cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn quan hệ thân thiết... "A A", nói đến, đối với ba vị Thiên Tôn, ta gặp cũng chưa từng gặp qua đấy." Phương Sùng cười giễu một tiếng, lúc hắn chết chỉ là thất cấp Yêu đế, đừng nói Thần Vương Thiên Tôn, chính ngay cả Thần nhân cũng chưa thấy qua một người, đến khi tới vô danh không gian này, dựa vào thời gian vô tận, ngắn ngủn mấy ngàn vạn năm liền đạt tới Thần Vương cảnh giới... cái này nếu như phát sinh tại Lâm Mông vũ trụ, lại là một kỳ tích.
"Phương đại ca xin yên tâm, đối với thực lực của phụ thân ta, ta không tiện tiết lộ nhiều, đơn giản mà nói, ta bây giờ, cho dù có được mười kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, cũng không hơn một phần vạn của phụ thân ta." Tần Tư không có tiết lộ thân phận của phụ thân là Hồng Mông Chưởng khống giả, bất quá cho dù có tiết lộ, với cảnh giới của Phương Sùng bây giờ, cũng hoàn toàn không cách nào hiểu được bao nhiêu, để so sự mạnh mẽ nổi bật của Tần Vũ, Tần Tư không thể làm gì khác hơn là lấy bản thân bình thường của mình để so sánh.
Phương Sùng hoàn toàn không nói nên lời. Một Thần Vương nắm trong tay mười kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo còn không bằng một phần vạn người ta, bản thân lại cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn có mối quan hệ thân thiết, thân phận đó còn dùng lời gì để nói? Chẳng trách mới vừa rồi Tần Tư nói thân phận của Hắc Vũ bây giờ đúng là cao cao tại thượng đây, bây giờ xem ra, đích xác như thế a.
Phương Sùng không biết sự tồn tại của Hồng Mông Chường khống giả, đối với ông mà nói, Thiên tôn đã là trình độ cực cao của vũ trụ rồi. Mặc dù Tần Tư không có nói rõ ràng, nhưng Phương Sùng đơn giản cho rằng, do miêu tả của Tần Tư với đầy vẻ kính trọng, phụ thân của hắn chắc chắn là Thiên Tôn rồi. Còn như hắn mới vừa rồi nhắc tới Đại bá, Nhị bá, khẳng định địa vị mỗi người cũng đều giống nhau, Thiên Tôn, đích xác có lực lượng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, ba người Thiên Tôn liên thủ, nói không chừng thật sự có thể tìm được phương pháp nối thông hai cái không gian.
"Được, Tần Tư tiểu huynh đệ, ta nghe lời ngươi." Phương Sùng hạ định quyết tâm nói.
Tần Tư cười thỏa mãn, chờ tới khi nào phụ thân tìm được cái không gian này, nhìn thấy mình tìm được phụ thân của Tam thúc, phần thưởng chắc là không thể thiếu được, Tần Tư chính là như vậy, luôn luôn lạc quan, còn chưa biết lúc nào mới có thể thoát khỏi cái không gian này, cũng đã bắt đầu suy nghĩ phải đòi hỏi phần thưởng nào mới tốt.
Thiên Tôn thành, đệ nhất Thần giới lãnh địa của Chu gia, trái ngược với thành trì của tầng thứ bảy, Thiên Tôn thành xem ra chỉ có thể coi là loại mê hoặc người ta. Nhưng chính hơn một trăm vị Thần Vương sống ở trong Thiên Tôn thành này mê hoặc người ta, tầng thứ chín và tầng thứ bảy không giống nhau, thế lực của Thiên Tôn thành hoàn toàn không cần xâm nhập bên ngoài, chỉ cần một câu nói, cả đệ nhất Thần giới đều muốn quỵ lụy Chu gia như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Chu An dẫn theo Chu Yểm, xác thực phải nói là Chu Yểm dẫn theo Chu An xuất hiện ở ngoài Thiên Tôn thành, dựa theo sự phân phó của Chu An, Chu Yểm tập trung thần nguyên lực đem thanh âm truyền vào Thiên Tôn thành.
"Đệ nhị Thần giới Chu gia Chu An cùng con Chu Yểm đến đây bái phỏng."
Chu Viêm, Thiên Tôn của đệ nhất Thần giới, trước khi hai người vừa tới ngoài cửa thành đã chú ý lâu năm rồi. Thần thức trong nháy mắt tập trung vào Chu An, đối với Chu Yểm, cũng không chú ý lắm.
"Gia gia!" Cháu ngoại của Chu Viêm, Thần Vương Chu Bình cung kính hướng vào bên trong nói: "Đệ nhị Thần giới Chu An cùng con đến đây bái phỏng. Ngài xem..."
"Để cho bọn họ vào đi, dẫn thẳng đến chỗ này của ta là được." Đợi cho Chu Bình đi xuống, khóe miệng Chu Yểm lộ ra vẻ cười nhàn nhạt:
"Chu An, ngươi cuối cùng cũng tới rồi."
Hai cha con Chu An một mực chờ bên ngoài thành, không lâu sau, Chu Bình đích thân từ trong thành đi ra, đi tới trước hai người, mặt không chút biểu lộ tình cảm hỏi.
"Các ngươi chính là Chu An và Chu Yểm sao."
Ở tầng không gian này, tất cả mọi người đều biết Thiên Tôn thành, tên của Chu Viêm thật ra hiếm người biết đến, nhưng không có ai không biết Thiên Tôn thành thành chủ Chu Bình, một Thần Vương sớm đã lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ pháp tắc.
"Vị... này chính là Thần Vương Chu Bình sao." Chu An với vẻ mặt tươi cưởi, cung kính hướng về Chu Bình nói.
"Đúng, đi theo ta." Chu Bình rất ít lời, nói thẳng ra mục đích của mình.
Chu An dành cho Chu Yểm một chút thể diện, hai người cùng nhau sánh bước đi theo sau, trong chớp mắt đã tới chỗ Chu Viêm. - .
"Gia gia, người đã dẫn tới, Tôn nhi xin cáo lui." Chu Bình chợt thay đổi thần sắc trên mặt, hướng về cửa phòng cung kính nói.
"Tốt, Chu An, phụ tử các ngươi vào đi." Chu Viêm vừa dứt lời, cửa phòng ấy đã mở ra.
Chu An kéo Chu Yểm một cái, hai người cúi mình đi vào phòng Chu Viêm.
"Bất hiếu tử Chu An, bái kiến phụ thân!" Chu An vừa vào phòng, lập tức quỳ rạp xuống đất, khiến cho Chu Yểm bên cạnh thật bị dọa cho phát khiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...