Đang ở luận võ tràng nên Liêu Kiệt thấy hết được sự thay đổi của Nghịch ương, thượng phẩm thần kiếm kết hợp với Phá thiên nhất kiếm tạo ra một uy lực khủng khiếp, Liêu Kiệt huy động hết thần lực khống chế thần kiếm trên tay cùng Phá thiên nhất kiếm của Nghịch ương va chạm trực diện.
" Uỳnh, uỳnh, uỳnh"
Một tiếng nổ rung trời, địa phương mà hai người va chạm nhau trở thành một màn bụi khổng lồ. Vụ va chạm này gây ra một dư chấn khiến không gian chấn động không ngừng. Vụ chấn động khiến thần thức của thần nhân không thể tiến vào.
Vô luận là người của Thánh giới thôn hay người của Lạc Phượng thành đều lo lắng nhìn lên bầu trời…đặc biệt là Liêu Kiến, hắn là người lo lắng nhất. Bọn họ tuyệt đối không thể thua, nếu mà thua thì thần giới thứ nhất sẽ không đồng ý ra bên ngoài, không còn được ở trong thành nữa sẽ tạo cho thần nhân trong thành sự không cam lòng, chức thành chủ của hắn cũng có nguy cơ không còn.
Liêu Kiến trong lòng rõ ràng, hắn đã đáp ứng nhu cầu của Nghịch ương bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng vào thắng lợi của Liêu Kiệt. Về phần Nghịch ương đưa ra điều kiện bọn họ phải ở ngoài thành năm trăm ngàn năm, hắn hoàn toàn không để trong lòng. Trước khi tỉ thí bọn hắn đã điều tra rất kỹ càng, Nghịch ương tuyệt đối không có thần khí, mà không có thần khí có nghĩa là …thất bại. :
Liêu Kiến tuyệt đối tin tưởng Liêu Kiệt bởi vì Nghịch ương không có thần khí, không biết hôm nay Nghịch ương lại đào được một kiện thần khí, Liêu Kiến trong lòng cũng hiểu được một khi Nghịch ương có được thần khí thì Liêu Kiệt không có khả năng là đối thủ nữa.
Liêu Kiến kinh ngạc nhìn Hồng Quân đang cười, đối với những người xung quanh Nghịch ương, người mà hắn sơ xuất không điều tra chính là Hồng Quân. Mới đầu hắn nhìn HỒng Quân cũng mới chỉ là một Hạ phẩm thần nhân nên cũng không quá chú ý, bây giờ trên người Nghịch ương xuất hiện thần khí rất có thể bắt nguồn từ tên hạ phẩm thần nhân này.
Tro bụi chậm rãi rơi xuống, những thần nhân đang xem cuộc chiến rốt cuộc thấy rõ hình dáng của hai người. Cực phẩm tiên khí chiến y trên người Liêu Kiệt bể nát, một tay chống thần kiếm để giữ vững thân thể, tóc bay lăng loạn, khoé miệng thổ huyết há mồm thở dốc và đặc biệt là ánh mắt hoảng sợ nhìn Nghịch ương, mà Nghịch ương sớm đã thu hồi thần khí đứng thẳng mỉm cười.
Nghịch ương nếu toàn lực phóng ra Phá thiên nhất kiếm có thể dễ dàng giết chết Liêu Kiệt, nhưng đến đoạn cuối cùng lão liền thu tay lại mới để lại một mạng cho Liêu Kiệt. Cho dù như thế nhưng Nghịch ương cũng làm tổn thương nghiêm trọng đến linh hồn kim đan của Liêu Kiệt, ít nhất ngàn ngàn năm cũng không thể khôi phục lại như cũ được.
Kết thúc trận chiến, ai thắng ai thua mọi người đều thấy rõ. Thánh giới thôn từ đầu mặt mũi ai cũng lo lắng, gục đầu xuống không dám ngẩng đầu lên giờ này toàn bộ chuyển thành hưng phấn, lớn tiếng hô tên Nghịch ương, chúc mừng thủ lĩnh họ thắng lợi.
" Liêu Kiệt, chúng ta đi" Liêu Kiến sắc mặt âm trầm còn Liêu Kiệt thì bị thương nặng vô lực ứng chiến, trận này bọn họ đã thua.
" Liêu thành chủ, ngươi không thể cứ như thế mà đi, đừng quên chúng ta đã đánh cá như thế nào." Hồng Quân cười ha ha đoạn hô to khiến Liêu Kiến đang định rời đi phải ngừng lại, Liêu Kiến hung hăng nhìn Hồng Quân.
" Trong năm trăm ngàn năm, Thánh giới thôn sẽ được an toàn. Về Lạc Phượng thành, ta tuy là thành chủ có thể đáp ứng ngươi, nhưng Lạc Phượng thành không thể mình ta có thể tự quyết định được. Ta phải bẩm báo với đại nhân ở trong thành, sau khi thương nghị xong ta mới trả lời ngươi được, khi bọn họ không phản đối ta nhất định sẽ giao Lạc Phượng thành lại cho các ngươi.
" Nói như vậy, vừa rồi các ngươi thề thốt, cá độ chỉ là nói nhảm?" Hồng Quân cười lạnh nói. Hắn và Nghịch Uơng đưa ra từng ấy điều kiện cũng đã nghĩ bọn Liêu Kiến phản lại lời hứa, chính vì thế hắn mới cố tình đưa ra lời thề, chỉ tiếc Liêu Kiến tự mình thề thốt nhưng giờ lại nói phải hỏi ý kiến người khác để …xù.
" Ta – Liêu Kiến đã nói qua, không tính toán gì cả, huynh đệ hai người bọn ta có thể để lại Lạc Phượng thành, nhưng ta cũng chưa có nói qua quyền hạn của bọn ta" Liêu Kiến nói to một tiếng, sau đó lại hừ lạnh " Tiểu huynh đệ, trông ngươi rất lạ, có phải hay không người của Thánh giới thôn?"
Hồng Quân không thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của Liêu Kiến " Ta không phải người của Thánh giới thôn thì đã làm sao?"
" Không xong rồi" Nghịch ương trong lòng thầm kêu một tiếng, Liêu Kiến cuối cùng hỏi một câu khiến Nghịch ương không biết phải làm thế nào, mà quả thật HỒng Quân cũng không dấu diếm, nói rằng mình không phải là người của Thánh giới thôn.
" Không phải? Tốt lắm, nhưng mà …người đâu bắt lấy tên tiểu tử này lại cho ta." Liêu Kiến ha ha cười lớn, hắn cũng đoán được câu trả lời của Hồng Quân, chỉ cần Hồng Quân không phải người của Thánh giới thôn thì ngay cả Nghịch ương cùng với người của Thánh Giới thôn cũng không dám làm gì, điểm ấy trước kia bọn họ đã có vi ước.
" Dừng tay, ai dám?" Nghịch ương nổi giận gầm lên một tiếng bay đến trước người Hồng Quân, đương nhiên người của Thánh giới thôn cũng vây quanh, những kẻ phụng lệnh của Liêu Kiến cũng chỉ biết giằng co bên ngoài, không cách nào lại gần Hồng Quân.
" Nghịch ương thủ lĩnh, chúng ta đã hứa thì chúng ta sẽ làm được, các ngươi chỉ cần đợi một chút, chỉ cần người trong thành đồng ý thì tự nhiên giao thành cho các ngươi năm trăm nghìn năm, tuy nhiên tên tiểu tử kia đứng trước mặt ta mà buông lời hỗn láo, hắn đã khiêu chiến với lòng tự tôn của người thần giới thứ nhất, hi vọng các ngươi thấy rõ tình thế, không nên nhúng tay vào" Liêu Kiến lãnh nhãn nhìn Nghịch ương, những thuộc hạ của Liêu Kiến cũng không dám tiến lên một bước nào bởi tình thế này, kẻ nào bước lên trước dám chắc là những kẻ chết trước.
" Ta bây giờ chính thức tuyên bố, người thanh niên này sau này sẽ là người của Thánh giới thôn, mọi người có đồng ý không?" Thanh âm sang sảng của Nghịch Uơng vang vọng khắp nơi, người của Thánh giới thôn có nhiều người không nhận ra Hồng Quân, nhưng thấy hắn cùng Nghịch ương đi tới nơi này, không những thế lại còn dũng cảm kêu Liêu Kiến cá độ, nên cũng đồng ý cho Hồng Quân gia nhập Thánh giới thôn.
" Nghịch ương lão ca, tâm ý của huynh ta xin ghi nhận, nhưng mà muốn giết Hồng Quân ta chỉ có hai cái kết cục, ở chỗ này toàn là người đã chết một lần, cái kết cục thứ nhất là vĩnh viễn biến mất, kết cục thứ hai là vĩnh viễn không xuất hiện (có khác quái gì nhau đâu..hừm)ta cũng muốn nhìn xem cuối cùng là ai có thể giết được ta?" Hồng Quân ha ha cười, thanh âm nồng nặng ngạo khí và sát khí.
Đối với người của Thần giới thứ nhất, Hồng Quân đã có ác cảm và không coi bọn vô sỉ này ra gì, hôm nay hắn lĩnh ngộ được Nghịch Thiên nhất kiếm càng không coi người của Thần giới thứ nhất vào mắt. Trong tầng thứ bảy này không có thiên thần, mặc dù hắn là hạ phẩm thần nhân nhưng với Nghịch Thiên nhất kiếm cộng thêm nhị lưu Hồng Mông linh bảo thì hoàn toàn có thể coi là cao thủ số 1.
Ngạo khí của Hồng Quân khiến cho Nghịch Ương sững sờ, từng là Nghịch Uơng tiên đế, có ngạo khí giống như Hồng Quân. Giờ thấy Hồng Quân có ngạo khí như thế khiến Nghịch ương phảng phất thấy hình dáng của mình năm xưa, lão không nhịn được vỗ vỗ vai Hồng Quân ha ha cười.
Liêu Kiến hôm nay thống suất từng này người muốn giết Hồng Quân là thực sự kó khăn, Nghịch ương cũng biết Hồng Quân năng lực kinh khủng như thế nào, không thể nhìn hắn là một hạ phẩm thần nhân mà đánh giá được, người của Liêu Kiến có thể là rất nhiều nhưng Hồng Quân muốn bảo vệ mình quả thật là không khó.
" nghịch ương, chắc là ngươi cũng nghe được, người ta không thèm nhận hảo ý của ngươi, xin mời ngươi hãy tránh ra nếu không đừng trách ta huỷ đi lời thề trước đây." Liêu Kiến trong lòng âm thầm cười, Hồng Quân làm như thế có khi lại đem cho hắn những điểm có lợi, Liêu Kiến có phân tích qua, trên người tên tiểu tử này có ba quyển trục trận pháp, dâng lên cấp trên, không những tránh được tội mà có khi còn lập được công lớn.
" Tất cả mọi người tản ra, hãy xem tiểu huynh đệ của ta phát uy" Nghịch ương ha ha cười lớn, hướng phía xa bay đi.
Người của Thánh giới thôn lui ra, nhanh chóng có mười người hạ phẩm thần nhân cùng một người trung phẩm thần nhân vây xung quanh Hồng Quân, Liêu Kiến cũng đi về phía trước vài bước, trong mắt hắn Hồng Quân là một người đã chết qua một lần, cho dù Hồng Quân có sở hữu thần khí đối với nhiều thần nhân như vậy lại có thêm cả trung phẩm thần nhân, chắc chắn là Hồng Quân không có biện pháp.
Đáng tiếc Liêu Kiến không biết, sau khi đến Thánh giới thôn thì chỉ một chiêu HỒng Quân đã đánh thắng một trung phẩm thần nhân, hắn cũng không thể nào mà ngờ được chính mình mới là người thất bại.
" Cùng lên đi" Hồng Quân nhàn nhạt nói, hơn mười người vây quanh mà hắn không có lấy một điểm sợ hãi, không những thế trên miệng còn có một nụ cười nhạt.
" Lên" gã trung phẩm thần nhân vừa ra lệnh, hơn mười thần nhân trong chớp mắt đều chuyển động, hơn mười thân ảnh trong chớp mắt đều biến hoá, cả mười người đều dùng tiên khí công kích Hồng Quân ở cự ly xa, họ nhận được lệnh của Liêu Kiến là bắt buộc Hồng Quân phải chết nên họ ra tay không có một điểm lưu tình.
Quang mang long lanh, thân ảnh Hồng Quân nhất thời bị quang trụ này che lấp, người của Thánh giới thôn ai nấy cũng đều có phần lo lắng cho Hồng Quân, lần này chỉ có Nghịch ương mỉm cười, không một chút lo lắng.
Liêu Kiến nghi hoặc đưa mắt nhìn Nghịch ương, hắn cũng không rõ điều này, cho dù tên tiểu tử này có sở hữu thần khí thì cũng không thể chịu được nhiều người như thế vây công.
" Phanh.phanh…bùng.."
Liên tục bạo hưởng, thân thể Hồng Quân vẫn còn ở nguyên chỗ cũ chỉ là …trên người đã hiện lên thượng phẩm thần khí chiến y, trên tay có một cây kiếm nhỏ. Lại nói về mấy gã thần nhân công kích Hồng Quân…chỉ còn biết trợn mắt há mồm nhìn hắn không cam lòng rơi xuống đất … thân thể chậm rãi biến mất trên mặt đất.
Chỉ một kích nhưng đã ngoài hết dự liệu của mọi người, hơn mười người hạ phẩm thần nhân công kích, còn chưa thấy đối thủ ra tay thì đã thấy…lăn ra chết, trong lúc nhất thời trong lòng Liêu Kiến cũng dâng lên một trận sợ hãi.
"Đại đội số ba, tất cả cùng lên giết chết tên tiểu tử kia" Liêu Kiến lớn tiếng ra lệnh cho quân đội của Lạc Phượng thành đi giết một người - hạ phẩm thần nhân. Khi bọn chúng bay lên thì những người dưới mặt đất trên mặt hiện rõ sự lo lắng cho Hồng Quân, đối với họ hình như Hồng Quân không phải là hạ phẩm thần nhân mà là …Thiên thần.
Đại đội thần nhân bao gồm một vạn người, càng nhiều người thì có nghĩa sẽ có nhiều cao thủ, vừa rồi hơn mười người vừa chết đi nhưng chỉ là một nửa của tiểu đội, cái mà bọn họ kinh dị nhất chính là không hiểu vì sao mà hơn mười người đó bị chết, Giờ này trong lòng Liêu Kiến đối với gã hạ phẩm thần nhân này không còn có ý khinh thường, chỉ còn một chút gì đó như …sợ hãi. Chính vì thế hắn ra lệnh nguyên cả một đại đội bao gồm một vạn thần nhân vây công Hồng Quân.
" Trận thế công kích, trung đội số hai, trung đội số năm, trung đội số chin..phía trước hợp kích, các trung đội còn lại chuẩn bị" Liêu Sơn - thượng phẩm thần nhân - đại đội trưởng ra lệnh. Liêu Sơn cũng chính đường đệ (em họ) của Liêu Kiến, tất cả những cấp cao của Lạc Phượng thành đều nằm trong tay Liêu gia.
Ba ngàn thần nhân lập tức bay lên, chừng ấy thần nhân cũng không dám tiến tới gần Hồng Quân toàn bộ lựa chọn công kích từ xa, mà ba vạn thần nhân cùng lúc công kích thì ngay cả cao thủ như Nghịch ương hay Liêu Kiến cũng không dám ngạnh kháng,trong khi Hồng Quân chỉ là một hạ phẩm thần nhân, người của Thánh giới thôn chỉ còn biết nhắm mắt, không đành lòng nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...