[Edited by: Andie Trần]
Cố Duẫn Tu ở lại khách điếm thêm một đêm, sáng sớm ngày sau hôm liền giục ngựa trở về Ngân Châu thành. Dọc theo đường đi Cố Duẫn Tu đều suy nghĩ về lời nói của Giang Lam Tuyết. Nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn có thể cho nàng, chỉ cần nàng còn nguyện ý tin tưởng hắn thêm lần nữa. Nhưng gia thế không phải là thứ hắn có thể thay đổi. Ở Ngân Châu còn tốt nhưng còn phía đại gia tộc Hầu gia trong kinh thành kia, ngay cả hắn còn cảm thấy phiền, huống chi là nàng. Thôi, nếu nàng đã không muốn, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng, tránh cho nàng lại càng thêm hận hắn.
Hiện tại chuyện quan trọng chính là hắn không thể như nàng nói, thật sự trở thành một tên phế vật, một tên phế vật vừa bá đạo vừa ích kỷ.
Cố Duẫn Tu trở lại Hầu phủ liền đến gặp Hầu phu nhân. Nhi tử bỏ đi cả một đêm không về, Hầu phu nhân trong lòng vô cùng sốt ruột. Bây giờ thấy hắn toàn thân nguyên vẹn mà quay lại mới yên tâm, muốn mắng hắn vài câu lại không thể mở miệng. Nói cho cùng, nhi tử thành ra như bây giờ cũng là một tay bà cưng chiều mà thành.
"Nương, con đã để ngài lo lắng rồi". Cố Duẫn Tu chủ động nhận sai trước.
Hầu phu nhân thấy thế, càng không đành lòng mắng hắn, chỉ thở dài: "Ngươi biết nương lo lắng cho ngươi là được! Tính tình như vậy không biết học từ ai, mới nói ngươi có hai câu ngươi liền bỏ chạy mất".
Cố Duẫn Tu cười cười: "Về sau con sẽ không như vậy nữa".
"Được vậy thì tốt". Hầu phu nhân thấy thái độ nhi tử thành khẩn trong lòng đương nhiên cao hứng.
"Nhất định sẽ không như thế nữa". Cố Duẫn Tu khẳng định.
"Phụ thân ngươi hẳn là đã kinh thành". Hầu phu nhân thở dài, "Cũng không biết sẽ thế nào. Lần này vừa phải diện kiến Hoàng Thượng cùng vài vị hoàng tử còn phải đối phó với đám quan văn trong kinh thành. Còn có tổ mẫu ngươi cùng với đám thân thích ở Hầu phủ bên kia. Phụ thân ngươi quả thật là không dễ dàng gì. Khó trách hắn nói tình nguyện xuất chinh cũng không muốn trở lại kinh thành".
"Còn nương ngài thì cảm thấy như thế nào?" Cố Duẫn Tu hỏi, "Người có bao giờ nghĩ rằng đảm đương cái tước Hầu phu nhân này khiến ngài mệt mỏi? Nương, nếu không trở thành Hầu phu nhân người có bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ trở thành dạng người gì?".
Hầu phu nhân sửng sốt một chút cười: "Trên đời này làm gì có cái gọi là "nếu như". Bất quá ta là nguyện ý gả cho phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi là Hầu gia, ta sẽ làm Hầu phu nhân. Phụ thân ngươi nếu là một tên ngư dân, ta liền làm một ngư phụ, ở nhà bổ võng đang lưới chờ hắn đánh cá trở về".
Cố Duẫn Tu cũng cười.
Hầu phu nhân lại nói tiếp: "Còn về việc ngươi hỏi nương làm Hầu phu nhân có mệt hay không, ta mệt, cũng không mệt. Có ngươi cùng phụ thân ngươi ở đây, ta có mệt cả đời cũng đáng giá. Lại nói, nếu đã làm Hầu phu nhân thì dù như thế nào cũng phải làm cho tròn chức trách bản thân, sắp xếp chuyện trong phủ từ trên xuống dưới sao cho chu toàn. Phụ thân ngươi làm tướng quân phải đánh giặc bên ngoài, ta làm Hầu phu nhân liền phải quản gia quản hậu trạch cho thật tốt. Nam nhân hay nữ nhân, dù là đảm đương chức trách nào cũng phải làm cho vẹn toàn, đây là đạo lý không gì có thể thay đổi".
"Nương nói rất đúng". Cố Duẫn Tu gật gật đầu.
"Ngươi đó, phận làm nhi tử thì phải mau chóng cưới vợ sinh con". Hầu phu nhân rốt cuộc đem chủ đề muôn thuở vốn bị hắn đẩy đi một vòng lớn quay trở lại.
"Mọi chuyện đều để nương làm chủ".
"Di, ngươi mới đi ra ngoài mới một ngày, như thế nào lại trở nên ngoan như vậy. Không những ở đây bồi ta nói chuyện, còn để hôn sự cho ta làm chủ". Hầu phu nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Duẫn Tu, "Nhi tử, ngươi không bị bệnh chứ?"
Cố Duẫn Tu cười cười: "Ta không có việc gì, thật sự rất tốt. Chỉ là trước kia không nghĩ nương lại vì ta nhọc lòng đến như vậy. Nhìn người nửa năm nay già đi rất nhiều. Bất quá nương cần phải chọn thật cẩn thận. Có những nữ tử chưa chắc đã nguyện ý muốn làm Thế tử phu nhân đâu. Có khi các nàng lại thích tài tử hay ngư dân thì sao. Gia thế của chúng ta như thế này dù người ta có không muốn cũng không dám từ chối. Lại nói đến khi nàng gả đến đây cũng không khoái hoạt, vui vẻ gì, chẳng bằng không nên chậm trễ nàng".
Hầu phu nhân cười: "Ngươi a... Rốt cuộc là đến nơi nào chịu thiệt thòi rồi? Cùng nương nói nhiều như vậy có phải hay không trong lòng vốn đã có ý trung nhân, nhưng là nhân gia người ta không muốn gả cho ngươi?"
Hiểu con không ai bằng mẹ a, Cố Duẫn Tu cười cười: "Kia không có, ta chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi".
Hầu phu nhân gật đầu, vui mừng nói: "Nhi tử cuối cùng cũng chịu trưởng thành. Ngươi suy xét được như vậy nương quả thật cũng thấy có chút đạo lý. Ta ban đầu nghĩ, mặc kệ ai gả vào Hầu phủ, ta chỉ cần dạy dỗ nàng cho thật tốt là được. Hôm nay nghe ngươi nói đến việc này, ta cảm thấy là nên suy xét cẩn thận hơn một chút. Ngươi nếu đã nói việc hôn sự giao cho nương làm chủ, vậy lần sau nương lại chọn trúng ai, ngươi cũng đừng gây sự nga".
"Tuyệt đối sẽ không. Chỉ cần không phải là Giang tam tiểu thưcùng Kiều đại cô nương là được". Nhắc tới Giang Lam Tuyết, trong lòng Cố Duẫn Tu còn có chút ẩn ẩn đau. Thấy hắn nói từ bỏ liền từ bỏ, nhìn hắn tiêu sái như vậy nhưng kỳ thật hắn vẫn là đang nén mọi khổ sở vào trong lòng, không thể phát tiết ra bên ngoài.
"Ngươi lần này cứ như vậy mà bỏ qua hai nữ tử tốt nhất ở Ngân Châu a. Giang gia ta không nói đến làm gì. Lần trước nhà bọn họ cư nhiên dám truyền loại tin đồn kia ra ngoài, ta không sửa trị bọn họ xem như là đã cấp cho Giang tam tiểu thư kia mặt mũi". Hầu phu nhân nói.
Cố Duẫn Tu cười cười chuyện vừa chuyển nói: "Nương, ngài cảm thấy nhi tử là người như thế nào?"
Hầu phu nhân nhìn Cố Duẫn Tu: "Ngươi hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Ta không sao cả. Nương cứ nói xem, nhi tử là người như thế nào?"
"Nhi tử của ta, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc......" Nhi tử của bà đương nhiên là tốt nhất rồi.
"Ngoại trừ vẻ ngoài ra?" Cố Duẫn Tu cắt ngang lời của Hầu phu nhân.
"Nhi tử, ngươi khẳng định có việc muốn giấu nương. Có phải hay không bên ngoài lại có người nói bậy? Mặc kệ người khác nói như thế nào, ngươi vẫn là Trấn Viễn Hầu thế tử, tương lai sẽ là Trấn Viễn Hầu". Hầu phu nhân nói.
Cố Duẫn Tu lắc đầu: "Tước vị là tổ tiên truyền xuống tới, là phụ thân cùng tổ phụ bọn họ bán mạng đánh giặc mà có được, ta không có nửa điểm công lao".
"Đứa nhỏ ngốc! Nói lời ngốc nghếch gì vậy! Công đức tổ tiên vốn dĩ là để cho con cháu thừa hưởng, ngươi cần gì phải tự coi nhẹ chính mình". Hầu phu nhân cảm thấy nhất định phải phái người đi tra, tra xem tên ngu xuẩn nào dám nói lời bậy bạ với nhi tử bà. Rõ ràng vẫn là một người đang sống yên yên ổn ổn, hắn chỉ mới bỏ nhà đi một ngày, lúc trở về lại như biến thành một con người khác.
"Nương không muốn nghe thử nếu như ta không là Trấn Viễn Hầu thế tử, ta muốn làm cái gì sao?" Cố Duẫn Tu cười nói.
Hầu phu nhân cũng cười: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta muốn làm một lang trung đi khắp bốn phương, hoặc là tăng nhân......"
Hầu phu nhân vừa nghe tăng nhân hai chữ, vội đánh vào tay hắn: "Phi, nói hươu nói vượn! Khẳng định là có người ở trước mặt ngươi khua môi múa mép, nếu như bị ta tra được là ai, ta sẽ xé cái mồm thối của hắn".
"Không có không có, nương ngài suy nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là đang nói linh tinh thôi, nương vừa rồi cũng nói dù là ai cũng nên tận tâm thực hiện chức trách của mình, ta thân là Trấn Viễn Hầu thế tử cũng nên có chức trách".
"Ngươi nói đến nói đi, rốt cuộc muốn nói cái gì?" Hầu phu nhân nhìn chằm chằm nhi tử.
"Ta muốn đi tòng quân". Hai mắt Cố Duẫn Tu lóe sáng.
Hầu phu nhân lập tức muốn lên tiếng đã bị Cố Duẫn Tu ngắt ngang: "Nương, ngài trước hết nghe ta nói xong đã! Ta biết ngài cùng phụ thân sợ Hoàng Thượng kiêng kị chúng ta. Chỉ là, nương có bao giờ nghĩ tới chưa? Trấn Viễn quân nếu không có người nối nghiệp thì biết làm sao bây giờ? Triều đình vốn là trọng văn khinh võ, khuyết thiếu lương tướng, biên cương Đại Lương chúng ta lấy ai tới trấn giữ?"
Hầu phu nhân nhìn nhi tử trong lòng muôn vàn cảm xúc không tên. Rốt cuộc hắn vẫn là tướng môn chi tử*, nếu để Hầu gia nghe được không biết ngài ấy sẽ vui mừng hay...
"Nương đừng vội phản đối! Hiện tại ta cũng không phải là muốn ra trận giết địch. Ta muốn trước tiến quân doanh, tiếp xúc một chút công việc hậu cần, xem thử tình hình thức ăn, vũ khí, trang bị, lương thảo, chiến mã của tướng sĩ".
Hầu phu nhân thở dài liếc Cố Duẫn Tu một cái: "Chờ khi phụ thân ngươi trở về rồi nói sau. Ta nói ngươi sao có thể đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là có việc muốn dựa dẫm nương a".
Từ ngày Cố Duẫn Tu quyết định đặt trọn tâm ý vào việc tòng quân thì đã lén đến thư phòng của phụ thân hắn, ngày ngày khổ học binh pháp chiến lược cầm quân. Kiếp trước phụ mẫu hắn đã dạy hắn trở thành một Tiêu Dao Hầu sống sa hoa buông thả. Muốn hắn ngâm thơ đối câu là chuyện nhỏ nhưng còn những việc như đánh nhau tỷ võ, hắn dốt đặc cán mai, hắn quả thật là kẻ vô năng, là tên phế vật.
Giang Lam Tuyết ở lại nhà ngoại hơn một tháng. Giang Lam Tuyết và các huynh đệ tỷ muội ở Vi gia chung sống vô cùng hòa thuận, Vi Vĩnh Xương cứ ba ngày lại kiếm chuyện khiến nàng vui vẻ, Giang Lam Tuyết lại vui vui vẻ vẻ trở về làm một thiếu nữ.
Chạng vạng một ngày kia, bên ngoài bắt đầu có một trận tuyết nhỏ, Giang Lam Tuyết đang cùng ba tỷ muội Vi gia ngồi cửa sổ ngắm tuyết lại cùng nhau đánh cược xem liệu ngày mai tuyết có rơi nhiều hơn không, nếu nhiều các nàng sẽ cùng nhau ra ngoài nặn người tuyết.
Khi bốn người còn đang khí thế ngất trời thì Vi thị đã lặng lẽ tiến đến từ phía sau bọn họ, các nàng lại không hề chú ý. Vi thị nghe được nữ nhi cười đến thực vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái, Tết cũng sắp đến, Thế tử gia lại vào quân doanh, bà cuối cùng cũng yên tâm đem nữ nhi đón về nhà.
"Lam Tuyết!" Vi thị gọi một tiếng.
"Nương! Nương vì sao đến mà không nói ta biết!" Giang Lam Tuyết vui vẻ mà chạy lại chỗ bà.
"Tiểu cô cô". Vi gia tam tỷ muội cười khanh khách mà hành lễ.
"Còn hỏi ta vì sao, không lẽ ngươi còn muốn lại nhà ngoại đón Tết a!" Vi thị vuốt ve má Giang Lam Tuyết.
"Đón Tết ở đây thì đã lm sao chứ? Tiểu cô cô cũng có thể ở đây đón Tết với chúng ta a". Tứ tiểu thư lém lỉnh cười khanh khách.
"Vậy các ngươi theo ta đến Ngân Châu đón Tết cũng được a!" Vi thị đáp lại.
Ba tỷ muội Vi gia lại nói đùa với Vi thị thêm vài câu thì rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai mẹ con Vi thị trò chuyện.
"Ta còn cho rằng nương quên mất ta rồi, không cần ta nữa". Giang Lam Tuyết làm nũng.
"Nói lời ngốc nghếch gì thế, nương nhớ ngươi muốn chết!" Vi thị nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấm áp của nàng, "Tết cũng sắp đến, nếu bây giờ không đón ngươi về chỉ sợ tuyết rơi lớn hơn sẽ chặn mất đường về. Hôm nay cũng đã trễ rồi, chúng ta đành ở lại thêm một đêm, chỉ mong ngày mai tuyết rơi ít thôi để chúng ta còn quay về Ngân Châu".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: "Ở Ngân Châu, không phát sinh chuyện gì đi?"
Vi thị chần chờ một chút nói: "Nghe cha ngươi nói, Thế tử đã vào quân doanh, lần này là Hầu phu nhân cho phép".
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, không thể ngờ được Cố Duẫn Tu thế mà lại vào quân doanh, bất quá việc này cũng không liên quan đến nàng, "Ta nào thèm hỏi đến hắn, hắn không có quan hệ gì đến chúng ta cả. Trong nhà mọi chuyện có ổn không?"
"Đều tốt, hôn sự của Nhị tỷ ngươi cũng đã định rồi". Vi thị nói.
"Nhanh như vậy? Là nhà nào a?" Giang Lam Tuyết kỳ thật biết rõ, nhưng cố ý hỏi một chút.
"Là cùng Chu gia định hôn, nhà đó có quan hệ làm ăn với Mạnh gia, cũng là một nhà giàu có. Nhị tỷ tỷ ngươi không quá nguyện ý nhưng Đại bá nương cũng đã đồng ý, hẳn là định rồi". Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
Ban đêm tuyết cũng không có rơi lớn hơn trước, đường về Ngân Châu thành hai mẹ con Giang Lam Tuyết cũng thuận lợi hơn. Trước khi rời đi, Vi lão thái thái cùng Vi thị lén đưa ra một thỏa thuận, đợi đến đầu xuân lại mang Giang Lam Tuyết đến Vi gia ở thêm một thời gian. Để nàng cùng Vi Vĩnh Xương ở gần nhau, đợi đến khi Giang Lam Tuyết tới tuổi cập kê liền định hôn cho hai người bọn họ.
Giang Lam Tuyết ngồi ở trên xe ngựa, trên tay cầm ấm lô* mà biểu ca trước khi đi đưa cho nàng. Việc làm nhỏ bé đơn giản như thế không những sưởi ấm tay người mà sự ấm áp kia còn lan tỏa tận vào lòng người. Vi thị đem mọi việc đều đặt ở trong mắt, trong lòng lại vui đến sắp hỏng rồi. Hôn sự nữ nhi định xong, lòng bà cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.
*ấm lô: lò sưởi tay.
Hai người một đường thuận lợi về đến Ngân Châu thành.
Vừa đến cổng lớn đã nhìn thấy xe ngựa treo bài Hầu phủ, lại có thêm hai thân vệ Hầu phủ trấn giữ. Hai mẹ con nhìn nhau một chút, đều cảm thấy có điềm không tốt. Thế trận lớn như vậy không lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện gì rồi.
Thấy hai người bước xuống xe ngựa, hai thân vệ liền đồng thanh: "Giang nhị phu nhân, Giang tam tiểu thư an".
Hai người lại càng thêm nghi hoặc, Hầu phủ đây là muốn diễn trò gì?
Lúc này có một cái tiểu nha hoàn từ trong nhà chạy ra đón bọn họ: "Nhị phu nhân, Tam tiểu thư, các ngươi cuối cùng đã trở lại!"
Giang Lam Tuyết vội hỏi, trong nhà xảy ra chuyện gì?
Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tì không biết. Hôm nay cả Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều tới, Đại lão gia, Nhị lão gia cùng Lão thái gia vẫn còn ở đại sảnh tiếp đãi hai ngài ấy".
Giang Lam Tuyết trong lòng liền thấy bồn chồn, Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều tới cửa, lần này nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi. Hai người bọn họ vội đến chính sảnh.
Trước chính sảnh cũng có thân vệ Hầu phủ đứng giữ, lần này là hai đội.
Lần này rốt cuộc là chuyện hệ trọng gì, trong lòng Giang Lam Tuyết bỗng có dự cảm không tốt.
Thân vệ thấy các nàng tới, liền để một người vào trước bẩm báo, sau đó mới để hai người vào trong.
Lọt vào mắt họ đầu tiên là hai vị Hầu gia và Hầu phu nhân mặt mày vui vẻ ngồi ở ghế chủ vị. Về phần người Giang gia cũng chỉ thấy Giang Kế Dịch trên mặt rạng rỡ, Giang lão thái gia xụ mặt, còn Giang Kế Viễn sắc mặt vô cùng khó coi.
Mẹ con hai người vừa muốn hành lễ, Hầu phủ người liền nói: "Không cần hành lễ. Đừng có khách khí như vậy, về sau đều là người một nhà".
Giang Lam Tuyết nghe xong lời này liền như bị sét đánh, cả người ngây ra như phỗng, đây là có ý tứ gì?
Hầu phu nhân cười nói: "Ngươi xem đứa nhỏ này là đang cao hứng a. Mau tới đây, bên ngoài rất lạnh phải không".
Giang Lam Tuyết nắm chặt lô đỉnh trong tay đến phát run, ngơ ngác hỏi: "Phu nhân, ngài vừa rồi nói cái gì?"
"Hoàng Thượng vừa hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn cho Thế tử và ngươi, về sau chúng ta chính là người một nhà".
Giang Lam Tuyết nghe xong lời này, cả người lả đi, cứ thế mà ngất xỉu. Vi thị lại sửng sốt một chút, sau thấy nữ nhi hôn mê vội dùng một tay đỡ lấy nàng: "Lam Tuyết! Lam Tuyết!"
Giang Kế Viễn cũng xông đến, Vi thị liền bật khóc: "Ngươi còn không mau đi thỉnh đại phu!"
Giang Kế Viễn nôn nóng mà nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết, lại lao ra cửa đi thỉnh đại phu.
"Lam Tuyết, Lam Tuyết, ngươi tỉnh lại a, ngươi đừng hù dọa nương!". Vi thị run rẩy đè nhân trung Giang Lam Tuyết.
Giang lão thái gia nói: "Trước tiên đem Tam nha đầu về phòng đã".
Vi thị lúc này mới nhớ tới, khuê nữ nửa người trên bị bà ôm lấy, nửa người dưới vẫn còn nằm trên mặt đất.
Vi thị đem Giang Lam Tuyết bế lên, cũng không quản Hầu gia cùng Hầu phu nhân còn ở đó, rời khỏi chính sảnh.
Hầu phu nhân không nghĩ tới Giang Lam Tuyết cư nhiên sẽ té xỉu. Xem sắc mặt của nàng hẳn không phải là vì cao hứng mà ngất xỉu. Không lẽ nàng là không muốn gả cho Thế tử? Lúc trước gặp qua nàng cũng không thấy nàng nũng nịu yếu ớt như vậy, hôm nay như thế nào liền hôn mê, nghe nói ở nhà ngoại hơn hai tháng, có khi nào là bị dưỡng đến yếu ớt a? Hầu phu nhân nhìn thoáng qua Hầu gia, sắc mặt Hầu gia cũng không quá tốt. Bất quá trong lòng bọn họ cũng đều minh bạch, trước đây là Hầu phủ bọn họ thất lễ, ai cũng không thể trách Giang Lam Tuyết.
Vi thị ôm Giang Lam Tuyết đặt lên giương, lại nhìn đến ấm lô mà Vi Vĩnh Xương tặng cho bị nàng nắm chặt trong tay, nước mắt Vi thị lại không kiềm chế được mà rơi xuống, tại sao lại thành ra như vậy?
Chỉ chốc lát sau Giang Kế Viễn đã mang theo đại phu hồi phủ, dáng vẻ gấp gáp.
Đại phu cũng không dám chậm trễ thêm liền tiến đến bắt mạch cho Giang Lam Tuyết.
"Đại phu, khuê nữ ta rốt cuộc bị làm sao?" Giang Kế Viễn nôn nóng.
"Tam cô nương là nhất thời kích động, lửa giận công tâm nên ngất xỉu, đợi nàng tỉnh lại bình tĩnh thêm chút là ổn rồi". Đại phu nói.
"Vậy khi nào nó mới tỉnh lại?" Vi thị nhìn sắc mặt tái nhợt của khuê nữ trong lòng đem Hầu phủ mắng đến máu chó đầy đầu.
Đại phu nói: "Rất nhanh sẽ tỉnh lại, các ngươi không cần lo lắng".
Sao có thể không lo lắng, Vi thị nghĩ đến khuê nữ của bà vốn đang vui vẻ, tươi tắn, đáng yêu bây giờ nằm ở kia một chút sinh khí cũng không có, trong lòng đã sớm giống như bị người dùng đao xẻo đi từng miếng thịt.
Đại phu viết một phương thuốc sau đó rời đi. Giang Kế Viễn không yên tâm giao cho người khác, tự mình đi đến y quán bốc thuốc.
Vi thị ngồi bên giường khuê nữ, trong lòng loạn thành một đoàn. Hầu phu nhân nói là Hoàng Thượng tứ hôn, lần này bọn họ có muốn phản đối cũng không được. Nhìn dáng vẻ khuê nữ như vậy, chỉ sợ nàng cũng không muốn gả cho Thế tử, vậy phải làm sao bây giờ!
"Giang nhị phu nhân, ta có thể tiến vào nhìn Lam Tuyết một chút chứ?" Thanh âm Hầu phu nhân ở bên ngoài truyền đến.
Người ta là Hầu phu nhân thì sao! Vi thị trong lòng hận, là Hầu phu nhân là có thể như vậy đoạt khuê nữ của người khác sao! Vi thị sợ Lam Tuyết tỉnh lại nhìn thấy Hầu phu nhân sẽ không vui, liền đi ra ngoài đón tiếp.
"Phu nhân, lam Tuyết lúc này còn không có tỉnh đâu, đại phu nói nàng không thể chịu kích thích, sợ là không thể thấy Hầu phu nhân, thỉnh phu nhân không nên trách tội". Vi thị dù tức giận nhưng cũng không thể bỏ qua quy củ lễ phép trả lời.
Hầu phu nhân thấy Vi thị không cho bà gặp Giang Lam Tuyết cũng không tức giận, dù sao cũng là do Hầu phủ bọn họ đuối lý. Hầu phu nhân nói: "Như vậy cũng được. Ta ở đây ngồi một lát, đợi Lam Tuyết tỉnh lại, ta sẽ rời đi".
Vi thị cảm thấy có chút khó xử. Bà làm sao có thể để Hầu phu nhân ở đây đợi. Hiện giờ Hoàng Thượng cũng đã hạ thánh chỉ tứ hôn, Lam Tuyết mười phần là phải gả đến Hầu phủ, bà cũng không thể đắc tội Hầu phủ như vậy sau này sẽ đem đến phiền phức cho khuê nữ.
Lúc bà không biết làm như thế nào thì thanh âm Giang Lam Tuyết từ trong truyền ra: "Nương, ta tỉnh, người để Hầu phu nhân vào đi".
Vi thị vừa nghe nữ nhi tỉnh, cũng mặc kệ Hầu phu nhân đang đứng đó, xoay người bước vào trong. Nha đầu Vân Thi đang giúp nàng uống nước ấm.
"Lam Tuyết, ngươi có nơi nào không thoải mái hay không? Nói cho nương!" Vi thị vội vàng.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Nương, ta không có việc gì, có lẽ là hôm nay ngồi xe ngựa cả một ngày nên mệt thôi, không sao cả".
Hầu phu nhân lúc này cũng theo sau vào trong, nghe được Giang Lam Tuyết nói chính mình là bởi vì ngồi xe mệt nên ngất xỉu, trong lòng đối với nàng lại xem trọng thêm vài phần, cô nương này xác thật là ngươi rất trong sáng.
Giang Lam Tuyết triều Hầu phu nhân nói: "Lam Tuyết hôm nay thất lễ, phu nhân chớ trách tội".
Hầu phu nhân cười nói: "Hài tử ngoan, ta làm sao có thể trách ngươi".
"Nương, ngài như thế nào chỉ lo ta, còn không thỉnh Hầu phu nhân ngồi xuống".
Vi thị thấy nữ nhi lúc này đã bình tỉnh trở lại, trong lòng cũng không luống cuống như trước nữa. Phân phó Vân Thi đem ghế dựa lại đây cho Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân ngồi ở Giang Lam Tuyết trước giường, nhìn Giang Lam Tuyết, càng xem càng vừa lòng, đối Vi thị cũng vừa lòng.
"Phu nhân, ngài có thể nói cho ta biết vì sao Thánh thượng lại đột ngột hạ chỉ ban hôn cho Thế tử và ta chứ?" Giang Lam Tuyết giọng điệu nhàn nhạt không gấp gáp.
Hầu phu nhân thở dài: "Thật không dám dấu diếm, việc này là Hầu gia cầu, ngay cả ta cũng không biết".
"Vậy Thế tử có biết hay không?" Giang Lam Tuyết hỏi.
Hầu phu nhân nhớ đến bộ dáng Cố Duẫn Tu nhất định cưới ai cũng không cưới Giang Lam Tuyết, trong lòng liền phát sầu, lắc đầu nói: "Thế tử lúc này còn ở quân doanh, hắn còn không biết đâu".
"Thế Hầu gia vì sao lại muốn như vậy?" Giang Lam Tuyết lại hỏi, kỳ thật trong lòng nàng có thể đoán ra được nguyên nhân đại khái. Đơn giản là khi Hầu gia hồi kinh, có người muốn cưỡng ép nhét con dâu cho ông, ông không muốn, liền hướng Hoàng Thượng cầu thánh chỉ.
Hầu phu nhân thở dài: "Chuyện này một hai câu nói không thể giải thích được. Trong đó còn liên quan đến hoàng gia, không thể nhiều lời. Bất quá Lam Tuyết ngươi yên tâm, chúng ta là thật lòng muốn ngươi trở thành con dâu nhà chúng ta".
Nghe ra ý tứ của Hầu phu nhân, chỉ sợ việc Hầu gia thỉnh thánh chỉ cũng không dễ dàng gì.
"Vậy phu nhân có thể nói cho ta biết vì sao lại chọn ta chứ?" Giang Lam Tuyết hỏi.
"Có lẽ là bởi vì ta ở trước mặt Hầu gia luôn khen ngươi đi". Hầu phu nhân cười nói.
Giang Lam Tuyết miễn cưỡng mà cười cười, trong lòng lại giống ngã vào vực sâu, Hoàng Thượng tứ hôn, nàng nhất định phải gả. Nếu muốn hòa li cũng phải đến chỗ Hoàng thượng thỉnh chỉ.
Tạo hóa trêu người. Giang Lam Tuyết nhớ tới Cố Duẫn Tu nói, đừng tưởng rằng sống lại một đời, liền chuyện gì cũng có thể khống chế, quả nhiên nàng vẫn là không có thể chạy thoát số phận.
Hầu phu nhân thấy Giang Lam Tuyết thần sắc ảm đạm, cũng rõ ràng trong lòng nàng có lẽ là không muốn gả vào Hầu phủ. Chính nhi tử bà cũng nói qua, không phải ai cũng muốn làm Hầu phu nhân, có người thích văn nhân, một số khác lại thích ngư dân. Chính là ám chỉ đến hiện tại.
Hầu phu nhân đối Vi thị nói: "Giang nhị phu nhân chúng ta đến nơi khác nói chuyện một chút đi, để cho Lam Tuyết nghỉ ngơi".
Vi thị nhìn Giang Lam Tuyết, thấy nàng đã nằm xuống.
Hai người đến đài ngắm hoa ở Tây viện.
Hầu phu nhân vừa ngồi xuống đã thở dài một hơi: "Giang nhị phu nhân, việc này xác thật là có điểm đột ngột. Ta cũng không nghĩ tới, Hầu gia sẽ làm như vậy. Hiện giờ thánh chỉ đã hạ, chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo, nói không chừng đây là duyên phận hai đứa nhỏ. Giang nhị phu nhân, ngươi nói có phải hay không?"
Vi thị còn có thể nói như thế nào chứ: "Hầu phu nhân, không sợ ngài chê cười, chúng ta gia đình bình dân, trước nay không nghĩ tới cùng Hầu phủ định quan hệ thông gia. Nhất thời xác thật khó có thể tiếp thu. Bất quá cũng như ngài nói, đây là ý chỉ Hoàng Thượng, chúng ta cũng không thể kháng chỉ, chỉ có thể tuân theo mà làm".
Hầu phu nhân vừa lòng mà cười cười, bà cùng Vi thị tiếp xúc vài lần, ấn tượng không tồi, xác thật là người biết tiến biết lùi. Nếu là loại người vừa nghe nữ nhi phải gả Hầu phủ liền muốn tới nhịn bợ như vậy sẽ làm bà cảm thấy chướng mắt.
"Phu nhân, thánh chỉ dường như không nhắc đến thời điểm thành thân? Ta chỉ có một cái khuê nữ là Lam Tuyết, nghĩ luyến tiếc nàng nên muốn giữ nàng lại thêm hai năm, ngài xem như vậy có ổn không?" Vi thị lại nói.
"Như thế thật tốt. Ngươi là chỉ có một cái khuê nữ này, ta lại một cái khuê nữ cũng ư không có. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn đem Lam Tuyết xem như nữ nhi ruột thịt mà yêu thương". Hầu phu nhân cũng không đề cập tới chuyện an bài hôn sự hai nhà.
Con dâu dù có thân thiết cũng không thể thân bằng nhi tử ruột thịt, Vi thị nghe chứ không tin lời Hầu phu nhân nói. Dù sao Giang Lam Tuyết vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi cưới gả, việc này bà còn muốn tranh thủ xem có thể thay đổi hay không.
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường, tâm như tro tàn. Nàng trăm tính triệu tính cũng không nghĩ tới sẽ ra như thế này. Đây là số mệnh sao, mệnh chú đã định nàng phải gả cho Cố Duẫn Tu, cả đời trước còn chưa đủ, đến cả đời này nàng cũng không thể tránh khỏi? Nàng có nên từ bây giờ, bắt đầu ngày ngày đến cầu xin Phật tổ, cầu cho kiếp sau nàng không phải gả cho hắn nữa, có được hay không...
Ấm lô trong lồng ngực nàng cũng đã lạnh, Giang Lam Tuyết nhớ thời điểm ở trên sườn núi, đầy khắp núi đồi là hoa cúc dại, nàng cũng muốn như hoa cúc kia, nở khắp núi đồi......
Ngày hôm sau Hầu phủ đưa tới một xe lễ vật tặng cho Giang Lam Tuyết, nào gấm vóc tơ lụa, châu báu trang sức, vật trang trí ngọc khí, cái gì cần có đều có. Còn tặng mười cái nha hoàn tới, nói để cho Giang Lam Tuyết chọn.
Kiếp trước cũng như thế này, việc hôn nhân định ra tới, Hầu phủ liền đưa nha hoàn lại đây cho nàng chọn, hẳn là cũng là những người này.
Giang Lam Tuyết nhớ rõ trong những người này, có một nha đầu tên Tư Mai, về sau ả muốn bò lên giường Cố Duẫn Tu nhưng lại bị hắn đuổi đi.
Giang Lam Tuyết lập tức chọn Tư Mai, lại thêm mấy nha đầu có nhan sắc.
Vi thị ngồi cạnh thấy như thế đương nhiên nóng nảy, đem Giang Lam Tuyết kéo đến một bên: "Ngươi cái nha đầu ngốc này, như thế nào lại chọn những nha đầu đẹp mắt! Lần này là chọn người để ngươi mang đến Hầu phủ! Muốn chọn cũng phải chọn những người trung hậu, thật thà, biết thân biết phận! Ngươi nhìn nha đầu tên cái gì Mai kia xem, vừa nhìn đã biết nàng ta không tốt đẹp gì"
Mắt nhìn người của nương quả thật rất tinh! Giang Lam Tuyết tỏ vẻ không sao cả: "Dù sao Thế tử sau này khẳng định cũng sẽ nạp thiếp, nhân dịp này chi bằng ta giúp ngài ấy bồi dưỡng ra vài người".
Vi thị không nghĩ tới khuê nữ lại nói ra những lời này, trong lòng khó chịu vô cùng. Hầu môn cửa rộng, Thế tử lại là người phong lưu thành tính...
Giang Lam Tuyết đã suy nghĩ cả một đêm về chuyện này, dù sao cũng không thể trốn, vậy chỉ có thể gả. Là nhà các ngươi một hai muốn cưới ta, tới đó đừng hối hận!
Cố Duẫn Tu, ngươi chờ xem!
__________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút về quả hồng (Cố Duẫn Tu), kiếp trước quả hồng xác thật là một tra nam, nhưng cũng là do hắn và nữ chủ có chút hiểu lầm. Đời này quả hồng tuyệt đối không tra, các ngươi liền cho hắn cơ hội thêm một lần nữa a!
___________________________________________________
Andie: Có một bạn ib hỏi mình vì sao xưng hô của nhân vật không đồng nhất. Mình xin giải thích cho tất cả các bạn là vì phù hợp ngữ cảnh và tâm lí nhân vật trong chuyện. VD: Vi thị và Giang Kế Viễn bình thường sẽ xưng hô chàng-thiếp nhưng trong phân cảnh Lam Tuyết ngất xỉu, Vi thị liền gọi GKV là ngươi vì tâm trạng đang sốt ruột, hơi đâu giữ lễ. Hoặc Lam Tuyết khi mỉa mai sẽ gọi Cố thế tử là ngài, khi bực bội sẽ gọi ngươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...