[Edited by Lê Như Quỳnh]
Beta: Andie Trần.
Mặc kệ phường thơ có náo nhiệt thế nào thì Cố Duẫn Tu cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, hắn không ở lại chờ Giang Lam Tuyết đến nữa. Sau khi nán lại ngồi nghe được vài bài thơ nhàm chán, Cố Duẫn Tu lặng lẽ rời đi.
Hắn cũng chưa nghĩ hắn muốn đi đâu, chỉ là hắn muốn một giấc ngủ ngon, một giấc ngủ mà trong mơ không có sự xuất hiện của Giang Lam Tuyết. Cố Duẫn Tu rời khỏi Văn Hiền Viên, bước chân vô định, trong đầu hàng trăm hàng vạn suy nghĩ, thế nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ đến nàng. Hắn quyết định phải đến gặp nàng.
Hắn từng nói sẽ không bao giờ đến Giang gia nữa, nhưng mà nếu như Giang công tử cáo bệnh không thể đến hội thơ vậy hắn cứ thay mặt phường thơ* mà đến đó thăm một chút, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề, dẫu sao giờ hắn là Thế tử gia yêu dân như con đó!
*CV ghi là thi xã. Thi xã thời cổ đại giống như CLB thơ ở hiện đại.
Thế tử lại đến Giang gia!
Lúc này Đại lão gia và Nhị lão gia đều không ở đây, các vị công tử đều đã đi thư viện, không ai tiếp đãi Thế tử gia, Giang lão thái gia đành phải ra mặt.
Cố Duẫn Tu là có chút sợ vị Giang lão thái gia này, nhìn ông vẻ ngoài hòa nhã dễ gần, nhưng đôi mắt lại như có thể nhìn thấu người đối diện. Kiếp trước, hắn khi đã ở tuổi này như Giang lão thái gia, hắn vẫn không cách nào có được thần thái như vậy.
Giang lão thái gia một lúc lâu vẫn không lên tiếng chỉ dùng dáng vẻ hòa ái dễ gần kia nhìn Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu bị nhìn chằm chằm như vậy không khỏi có cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
"Làm phiền Thế tử gia đã đến thăm Giang Lam". Giang lão thái gia cuối cùng cũng chậm rãi mở lời.
"Không phiền, đây là việc mà ta vốn dĩ nên làm. Ta với Giang công tử vốn là chỗ quen biết, lần này là ta mời Giang công tử đến phường thơ, nghe hắn cáo bệnh ta hẳn phải thay mặt phường thơ đến thăm Giang công tử một chút". Cố Duẫn Tu đem lời đã chuẩn bị sẵn từ trước ra nói.
Giang lão thái gia chỉ gật đầu cười cười, sau lại không nói thêm gì nữa.
Cố Duẫn Tu cảm thấy Giang lão thái gia chính cố ý, nhưng lúc này hắn tới cũng đã tới rồi, chưa thấy được người hắn sẽ không đi. Hắn còn muốn nghe Giang Lam Tuyết giải mộng cho hắn.
Bên kia Giang Lam Tuyết nghe Cố Duẫn Tu đến liền tức giận đến mức muốn mắng người. Nàng nào có bị bệnh, mà là quý thủy tới. Lúc này vốn đang lầm bầm ôm bụng vì đau, làm gì còn tâm trạng mà gặp hắn chứ?
Vi thị cũng không khỏi khẩn trương, đó là Thế tử gia a, Giang gia bọn họ không đắc tội nổi. Chỉ có thể càm ràm Giang Lam Tuyết vài câu: "Ngươi sao lại lén lút cùng hắn lui tới sau lưng ta, còn đáp ứng tham gia cái gì phường thơ?! Ta là bị ngươi làm tức chết".
Bụng Giang Lam Tuyết lúc này vô cùng đau, ủy khuất đáp: "Ta nào dám cùng hắn lui tới, cũng không hiểu hắn nghĩ gì! Chỉ toàn gây thêm phiền toái cho ta! Ai cần hắn phải đến thăm!"
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ai bảo ngươi ham chơi đến mức hồ đồ, còn chơi trò nữ giả nam trang nữa, sớm muộn gì ngươi cũng gặp phải rắc rối!" Vi thị luyên thuyên không ngừng.
"Có thể làm sao giờ, Thế tử gia người ta tới thăm người bệnh sao lại không cho thăm được. Ta sẽ đi đến mượn phòng của Bình Nghĩa, ngài cứ để hắn qua đó gặp ta là được". Giang Lam Tuyết nói. Trong lòng lại thầm mắng, tên Cố Duẫn Tu này, khi nào mới có thể vì người khác suy nghĩ một chút chứ? Người xuất thân như bọn hắn, chỉ sợ cả đời cũng không học được chuyện này, chỉ còn cách nói hắn kiếp sau đừng lại đầu thai vào hầu môn quý tộc nữa.
Vi thị nghĩ một lát cũng đồng ý, cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Còn nữa, phải đổi y phục cho ngươi". Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết uể oải ngồi dậy, bụng nàng đau đến mức nàng không muốn động, cũng đều do Cố Duẫn Tu thêm phiền cho nàng, trong lòng không khỏi đem hắn ra mắng một ngàn chữ.
Vân Thi đỡ Giang Lam Tuyết đi đến phòng của Giang Bình Nghĩa. Đợi mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Vi thị đang định cho người đi mời Cố Duẫn Tu thì Giang Lam Tuyết đã ngăn lại: "Để hắn đợi thêm tí nữa đi!"
Cứ ngồi đó mà bồi tổ phụ nàng lâu một chút! Giang Lam Tuyết biết Cố Duẫn Tu vẫn luôn sợ tổ phụ nhà nàng, ai bảo hắn khiến nàng vất vả như vậy, nàng đương nhiên cũng không để hắn được thoải mái!
Cố Duẫn Tu thật sự không thoải mái chút nào. Giang lão thái gia cách một lúc lâu mới nói một câu, còn thỉnh thoảng nhìn hắn một cái. Cố Duẫn Tu vốn sợ người kiệm lời, người như vậy, hắn không thể đoán ra người đó đang nghĩ gì. Đặc biệt Giang lão gia tử này kiếp trước từng cầm quải trượng đuổi đánh hắn, chỉ là hắn vẫn không nhớ ra tại sao lúc đó ông lại đuổi đánh hắn? Giang lão gia tử lại tiếp tục không nói lời nào, còn Cố Duẫn Tu lại ngồi đến phát ngốc. Vì sao nhỉ? Hình như là bởi vì lúc đó Giang tam giận dỗ bỏ về Giang gia, hắn bị cha nương buộc tới đón Giang tam thì bị lão gia tử đuổi đi. Nhưng Giang tam lúc đó vì sao lại giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ nhỉ...... hắn thế nào cũng không thể nhớ ra được......
Cố Duẫn Tu đột nhiên có chút không dám gặp Giang Lam Tuyết, trong trí nhớ của nàng, có phải đều toàn là những chuyện như vậy không?
Cũng không biết hắn đi vào cõi thần tiên bao lâu, liền có một tiểu nha hoàn đến bẩm báo: "Lão thái gia, nhị phu nhân cho mời Thế tử gia sang thăm Lam công tử".
Cố Duẫn Tu liền đứng dậy, hành lễ cáo từ với lão thái gia.
Giang lão thái gia vẫn luôn kiệm lời đến khi hắn sắp đi khỏi thì lên tiếng: "Giang Lam sắp phải về quê, lần này đến thăm Thế tử gia, hẳn sẽ không có lần sau nữa".
Cố Duẫn Tu biết, Giang lão gia tử là không muốn hắn lại đến Giang gia. Chỉ sợ ông cũng biết hắn đã sớm nhận ra Giang Lam Tuyết là một cô nương.
Cố Duẫn Tu không nói gì, lại hành lễ rồi lui ra ngoài.
Chu thị và Giang Lam Hân kỳ thật vẫn luôn chờ ở ngoài, chỉ là lão gia tử đang ở đó, bọn họ mới không dám lỗ mãng, chỉ là luôn hỏi thăm động tĩnh của Thế tử. Lúc này biết Thế tử gia đã từ chính sảnh ra tới, muốn đi đến Tây viện nên muốn tạo cảnh tình cờ gặp được Thế tử gia trên đường.
Giang gia không lớn, Cố Duẫn Tu đi chưa được mấy bước đã nghe thấy mùi phấn son gay mũi, quả nhiên sau đó liền nhìn thấy Giang Lam Hân từ phía sau bụi hoa đi ra, cố tình đi về hướng Cố Duẫn Tu.
Thấy bộ dạng gượng ép, giả tạo kia của Giang Lam Hân, Cố Duẫn Tu quả thực muốn đi tới dùng chân đạp bay nàng ta.
Cố Duẫn Tu né qua một bên lại cố tình bước nhanh hơn vài bước, cứ thế lướt qua người Giang Lam Hân. Dáng vẻ hận không thể trốn khỏi tầm mắt của nàng ta.
Giang Lam Hân thấy Cố Duẫn Tu hoàn toàn phớt lờ mình, vừa gấp gáp vừa nhục nhã, vội dùng khăn che lấy mặt mình, chạy về phòng.
Chu thị thấy bộ dáng Giang Lam Hân như vậy, còn tưởng rằng Thế tử gia đã làm gì nàng, phấn khởi hỏi: "Thế nào, ngươi đã nói chuyện với Thế tử gia sao?"
Giang Lam Hân cả giận: "Nói cái gì mà nói, Thế tử gia thấy ta liền quay lưng bỏ chạy!"
Chu thị trước giờ vẫn cho rằng nữ nhi mình sinh ra dung mạo không thua gì thần tiên hạ phàm, cảm thấy Cố Duẫn Tu đúng là có mắt không tròng: "Tại sao lại vậy? Ngươi đã làm gì khiến hắn ghét bỏ?"
Giang Lam Hân nắm chặt khăn trong tay, giả vờ khóc hai tiếng, rồi lại buông khăn nói: "Nương, nương nói có khi nào Thế tử gia không thích nữ nhân không?"
"Không thể nào......" Chu thị há to miệng, "Hắn không phải có một tòa trạch viện chứa toàn nữ nhân sao".
"Nói không chừng hắn chính là muốn che tai mắt người đời, nếu không Hầu phủ sao lại mặc kệ hắn làm bậy? Thế tử gia nhất định là thích loại nam tử thanh tuấn, bằng không hắn vì sao cứ đến tìm gặp Tam muội muội mãi?" Giang Lam Hân càng nói càng thấy suy nghĩ của nàng ta không có sai.
Chu thị cũng cảm thấy chuyện này không hẳn là không thể.
"Vậy ngươi cũng đừng nên chọc đến hắn......" Chu thị dặn dò con gái, còn muốn nói thêm vài lời nhưng khuê nữ bà ta vẫn còn nhỏ, bà khó mà nói ra thành lời. Chỉ là Thế tử gia nếu thật sự chỉ thích nam nhân, bà ta cũng không thể đẩy bảo bối khuê nữ nhà mình nhảy vào hố lửa được.
Cố Duẫn Tu lúc này lại không ngờ bản thân lại bị người ta gán cho cái mác đoạn tụ. Hắn đến Tây viện liền nhận ra đây là phòng riêng của Giang Bình Nghĩa, nàng quả nhiên là rất cẩn thận.
Giang nhị phu nhân còn canh giữ ở mép giường Giang Lam Tuyết, còn có hai tiểu nha hoàn, một trái một phải đứng bên cạnh hắn. Cố Duẫn Tu có cảm giác chỉ cần hắn động một cái, các nàng sẽ lập tức nhào tới chế ngự hắn. Nếu nàng thật sự chỉ là một người cháu trai họ hàng xa thì làm gì có thẩm thẩm nào lại quan tâm nhiều như vậy? May mắn là hắn vẫn luôn biết rõ sự tình, nếu không đã lộ sơ hở rồi.
Giang nhị phu nhân gặp Cố Duẫn Tu cũng chẳng bày ra vẻ vui mừng, chỉ nhàn nhạt mà chào hỏi một tiếng, rồi lại trở về ngồi bên mép giường. Mà nhiệm vụ của Giang Lam Tuyết chỉ cần nhắm hai mắt, cũng không cần nhìn hắn một cái.
Hắn không ngốc đến mức tin nàng thật sự ngủ rồi. Thế nhưng Cố Duẫn Tu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, còn cau mày, môi không có chút huyết sắc, trong lòng sinh ra một tia tự trách. Nàng đã bệnh thành như vậy, hắn còn lựa ngay lúc này mà đến, chắc hẳn nàng đã phải chịu một trận giày vò. Là hắn không biết suy xét, còn tưởng nàng thật sự ham ăn đến mức đau bụng, lại không nghĩ đến nàng bệnh nghiêm trọng như vậy.
"Nhị phu nhân, Giang công tử đã được đại phu xem qua chưa? Đại phu đã nói thế nào". Cố Duẫn Tu hỏi.
"Làm phiền Thế tử gia có lòng quan tâm, đại phu nói hắn không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe thôi". Giang nhị phu nhân nhàn nhạt mà trả lời.
Ta còn phải tĩnh dưỡng đó, sao ngươi còn không nhanh biến đi! Giang Lam Tuyết ở một bên thầm oán.
Cố Duẫn Tu gật gật đầu: "Giang công tử ngủ rồi sao?"
Giang nhị phu nhân gật gật đầu: "Lúc nãy hắn có tỉnh lại một lúc nên mới mời Thế tử gia đến, giờ lại ngủ tiếp rồi".
Cố Duẫn Tu muốn tới gần nhìn thử, Giang nhị phu nhân lập tức nói: "Thế tử gia có lòng tốt chúng ta rất cảm kích, nhưng Thế tử gia không cần dựa vào quá gần, kẻo lại lây bệnh cho Thế tử thì không hay lắm".
Cố Duẫn Tu đành phải lui về sau hai bước.
Giang nhị phu nhân thấy Cố Duẫn Tu tựa hồ chưa muốn rời đi, đành phải mời hắn ngồi xuống. Chỉ là ngồi ở án thư cách khá xa giường bệnh.
Cố Duẫn Tu đành phải ở xa mà nhìn Giang Lam Tuyết, Giang nhị phu nhân trông coi chặt như thế này, hôm nay hắn muốn nói chuyện với nàng sợ là không được. Hơn nữa lần này hắn đến thăm chỉ sợ càng khiến nàng thêm tức giận. Cũng không hiểu sao, từ khi mơ thấy những giấc mơ ấy, hắn nhớ lại không ít chuyện kiếp trước, trong lòng hắn liền cảm thấy hắn nợ Giang Lam Tuyết rất nhiều.
Kiếp trước là hắn cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng từ khi nào, cũng lại là hắn vô tình lại giẫm đạp lên một mảnh tình ý mà một nữ tử dành cho phu quân? Chuyện đã qua từ lâu rồi, hắn cũng đã sớm quên mất, chỉ sợ nàng cả đời đều không thể quên, đến đời này, vẫn luôn không quên được.
Ngay lúc Cố Duẫn Tu còn chưa biết làm sao mới có thể nói chuyện với Giang Lam Tuyết vừa hay lại có nha hoàn tới báo, là Lục tiên sinh phái người đến thăm Giang Lam công tử!
Cố Duẫn Tu vừa nghe đã biết, nhất định là Mai Hoán Chi đến.
Cố Duẫn Tu vốn định bỏ cuộc mà rời đi trước, nghe vậy liền quyết định nán lại.
Vi thị trừng mắt với Giang Lam Tuyết đang giả vờ ngủ ở trên giường, trong mắt tràn đầy trách cứ. Trong lòng Giang Lam Tuyết cũng không ngừng kêu khổ, hôm nay thật sự đừng gọi tên nàng nữa mà!
Nếu đã là người do sư phụ nàng phái đến, đương nhiên không thể không tiếp đón. Vi thị đành để gia nhân mời khách vào. Trong lòng hạ quyết tâm, về sau nhất định không thể tiếp tục để nữ nhi ra ngoài làm chuyện xằng bậy nữa! Nếu như truyền ra bên ngoài thì còn ra thể thống gì!
Quả nhiên là Mai Hoán Chi đến. Mai Hoán Chi nhìn thấy Cố Duẫn Tu cũng đang ở đây, không khỏi kinh ngạc: "A, Thế tử gia rời khỏi phường thơ sớm như vậy hóa ra là muốn đến thăm Giang Lam, sao không nói cùng ta một tiếng, chúng ta cùng đi nha".
Một câu này của Mai Hoán Chi, liền chọc thủng lời nói dối trước đó của Cố Duẫn Tu, Cố Duẫn Tu hận không thể quăng hắn ra ngoài. Người này quả nhiên đáng ghét, cũng không biết vì sao lại ở Ngân Châu không chịu rời đi, cứ lảng vảng trước mắt chọc hắn khó chịu.
"Giang Lam thế nào rồi?" Mai Hoán Chi vừa nói vừa đi về phía giường bệnh.
Giang nhị phu nhân lập tức dùng lời ban nãy nói với Cố Duẫn Tu đem Mai Hoán Chi ngăn lại.
Mai Hoán Chi cũng không đợi người khác an bài liền tự mình đến bên cạnh Cố Duẫn Tu ngồi xuống. Vẻ mặt hắn nghi hoặc nhìn Cố Duẫn Tu. Hai người bọn họ không phải từng có khúc mắc hay sao? Vì sao Thế tử gia vừa nghe Giang Lam bị bệnh ngay lập tức liền đến thăm? Có mờ ám, khẳng định chuyện này có gì đó mờ ám.
"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?" Cố Duẫn Tu bất mãn.
Mai Hoán Chi cười hì hì: "Ta chỉ là muốn thưởng thức một chút phong thái nam tử hán ở Ngân Châu thành a!"
Cố Duẫn Tu liếc Mai Hoán Chi một cái: "So ra chúng ta còn kém xa nam tử hán ở Sùng Châu!"
Vi thị thấy hai người bọn hắn đang mải nói chuyện, liền đi tới ngồi cạnh Giang Lam Tuyết, dùng thân mình che đi khuôn mặt của nàng, tay đẩy đẩy nàng.
Giang Lam Tuyết mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Vi thị liền bày bộ dáng khẩn cầu tha thứ, nàng cũng không biết hai người này hôm nay tại sao đều chạy tới a......
Vi thị dùng khẩu hình hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Giang Lam Tuyết trả lời: "Để ta đến tiếp bọn họ vậy".
Vi thị hung hăng trừng nàng, đè nàng lại, bảo nàng đừng nhúc nhích, ngụ ý để bà lo liệu.
Vi thị đứng dậy đi đến cách án thư một khoảng rồi nói với hai người: "Giang Lam có lẽ không thể tỉnh lại sớm như vậy. Tấm lòng của Thế tử gia và vị công tử này, ta sẽ giúp các ngươi truyền đạt cho hắn. Như vậy sẽ không làm chậm trễ thời gian của hai vị".
Không đợi Cố Duẫn Tu lên tiếng, Mai Hoán Chi liền đứng dậy trước: "Nếu đã như vậy, tại hạ cũng không tiếp tục quấy rầy Giang Lam nghỉ ngơi".
Mai Hoán Chi đã nói như vậy, Cố Duẫn Tu cũng không còn cách nào ở lại, chỉ có thể đứng dậy cùng hắn rời đi.
Cố Duẫn Tu trước khi đi lại nhìn Giang Lam Tuyết một lần, trong lòng không khỏi có cảm giác hụt hẫng, còn có chút tư vị không thể gọi thành tên.
Bọn họ vừa đi khỏi, Vi thị liền nhéo tay Giang Lam Tuyết một cái: "Đều do ngươi ở bên ngoài chọc ra họa! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, xem ngươi còn có thể gả đi được nữa hay không!"
"Vậy thì ta không gả nữa. Cả đời bồi ở bên cạnh nương không phải càng tốt hay sao?" Giang Lam Tuyết chớp mắt.
"Tốt cái gì, đến lúc đó ta đã sớm bị ngươi chọc cho tức chết, ngươi cứ nhìn chuyện hôm nay mà xem!" Vi thị tức giận nói.
Chuyện xảy ra hôm nay quả thật nàng không thể ngờ tới. Tên Mai Hoán Chi kia tính tình vốn luôn hấp tấp như vậy, hắn đến thăm nàng cũng không có gì lạ. Nhưng còn Cố Duẫn Tu, vì sao hắn lại đến?
Lúc hai người vẫn đang nói chuyện, nha đầu hầu hạ bên người lão thái gia đến truyền lời: "Lão thái gia nói rằng đã đến lúc Giang Lam công tử phải về quê".
Giang Lam Tuyết vừa nghe liền trợn tròn mắt, ý của tổ phụ là không đồng ý chuyện nàng tiếp tục đi theo đến chỗ Lục Trường Thanh học nghệ nữa ư? Rõ ràng lúc trước ông còn tự mình đưa nàng đi cơ mà?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...