[Editted by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu nhanh chóng đi mất, Giang Lam Tuyết trở lại chỗ ban nãy chờ Giang Kế Viễn. Không bao lâu, Giang Kế Viễn liền đã trở lại. Tuy thấy nữ nhi vẫn yên ổn ở đây chờ ông, Giang Kế Viễn vẫn có chút không yên tâm: "Không có chuyện gì đi?"
Giang Lam Tuyết cười cười: "Không có việc gì, nếu có cũng là chuyện của hắn".
Giang Kế Viễn bất mãn: "Ngươi đừng gây chuyện đấy".
"Dạ, phụ thân!" Giang Lam Tuyết bày vẻ dễ thương, nói sang chuyện khác, "Nương các nàng xem hoa còn chưa có xem xong a, ta cũng muốn nhìn thược dược danh phẩm một chút".
Giang Kế Viễn cũng thở dài: "Đó chính là giống hoa Kim Bối Vi, rất ít thấy".
Hai người lại đợi thêm non nửa canh giờ liền có một tiểu nha hoàn tới nói cho hai người, ngắm hoa yến đã kết thúc, các vị phu nhân, các cô nương chuẩn bị ra cửa. Hai cha con Giang Kế Viễn đành ra xe ngựa nhà mình chờ Vi thị.
Không đến một nén nhang, Vi thị mang theo nha hoàn Tiểu Liên ra tới.
Giang Lam Tuyết xem sắc mặt nương nàng dường như không vui lắm, liền hỏi: "Nương như thế nào lâu như vậy mới ra tới? Ta thấy xe ngựa nhà khác đều đi rồi".
Vi thị nhìn Giang Lam Tuyết: "Không có việc gì, Kiều phu nhân lưu ta lại nói thêm mấy câu".
Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái liền xem thấu do dự cùng lập loè trong mắt nương nàng, nương có gì đó không thích hợp, sẽ không phải là bị người khi dễ đi? Bà thế nhưng lại nhẫn nhịn.
"Nương, có phải hay không có người khi dễ ngài!" Giang Lam Tuyết kéo tay Vi thị, quan tâm nói.
Vi thị vội nói: "Không có, Kiều phu nhân rất tốt, như thế nào sẽ có người khi dễ ta".
"Không phải Kiều phu nhân thì chính là người khác, dù sao nương khẳng định có chuyện". Giang Lam Tuyết nói.
Giang Kế Viễn cũng phát hiện thê tử không thích hợp, ông cũng là người thích bao che người mình, cũng nói: "A Nhàn, thật sự có người khi dễ nàng sao? Nàng nói cho ta, ta thay nàng đòi công đạo!"
Vi thị đưa mắt ra hiệu Giang Kế Viễn, ý bảo ông đừng hỏi. Giang Kế Viễn biết thê tử nhất định là gặp chuyện gì đó, lại không có tiện nói cho nữ nhi biết, liền không hỏi tiếp.
Giang Lam Tuyết lại đem hành động của hai người bọn họ đặt ở trong mắt, nàng cũng biết, khẳng định là có việc, hẳn là liên quan đến nàng đi.
"Nương, rốt cuộc Ngài gặp phải chuyện gì? Còn muốn gạt ta sao, ta không phải áo bông nhỏ tri kỷ của ngài sao?" Giang Lam Tuyết làm nũng lên tới.
Vi thị sờ sờ tay khuê nữ: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là việc này nương cũng không chắc chắn".
"Chuyện gì thì nương cứ nói thử xem. Chúng ta đều là người một nhà, lại không có người ngoài". Giang Lam Tuyết cười duyên.
Vi thị nghĩ nghĩ, nữ nhi dù sao cũng đã lớn, lại là người có chính kiến, vừa hay nghe được một chút suy nghĩ của nàng: "Hôm nay Trấn Viễn Hầu phu nhân cũng đến ngắm hoa yến".
Giang Lam Tuyết nga một tiếng, không có nói gì.
Giang Kế Viễn lại nhăn mi: "Nàng khi dễ ngươi?"
"Không có!" Vi thị liếc ông một cái, lại nói với Giang Lam Tuyết: "Ngươi không phải viết một bức thư trả lời cho Kiều phu nhân còn chuẩn bị lễ vật tặng mẫu tử Kiều gia sao? Người đó cảm thấy chữ viết của ngươi linh tú, lễ vật lại chuẩn bị chu đáo".
"Này không phải là chuyện tốt sao?" Giang Lam Tuyết nói. Lễ vật chính là nàng tỉ mỉ chuẩn bị, vừa lúc nàng lại biết rõ mẹ con Kiều gia yêu thích cái gì, gãi đúng chỗ ngứa thôi.
"Trấn Viễn Hầu phu nhân......" Vi thị nói có chút do dự, "Này cũng chỉ là ta đoán vậy, Hầu phu nhân lúc nãy hình như là muốn chọn người cho Thế tử gia. Hầu phu nhân nhìn chữ ngươi viết, cũng khen ngươi viết chữ linh tú, còn nói chữ giống như người, khẳng định ngươi lớn lên cũng xinh đẹp như vậy". [Editted by Andie Trần]
Nghe thế trong lòng Giang Lam Tuyết liền bất an, nàng còn chưa đi đến đó, Hầu phu nhân còn có thể như vậy chú ý tới nàng?
"Là do người đó nói lời khách sáo thôi......" Giang Lam Tuyết nói.
"Có lẽ là vậy đi, nhưng nàng lúc sau lại chủ động tìm ta nói chuyện. Trong lời nói có hỏi thăm ý tứ ngươi, ta cảm thấy Hầu phu nhân hẳn là trước kia đã điều tra qua ngươi rồi. Đương nhiên không chỉ điều tra mỗi ngươi, các cô nương tuổi vừa vặn ở Ngân Châu, hẳn là đều được hỏi qua đi......" Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết ngẫm lại kiếp trước xác thật lúc này là lúc Trấn Viễn Hầu phu nhân bắt đầu giúp Cố Duẫn Tu tuyển thê. Nàng vốn cho rằng kiếp trước Hầu phu nhân là ở ngắm hoa yến lần này mà chú ý nàng, hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ nhân gia đã sớm hỏi thăm qua nàng từ lâu rồi.
Giang Kế Viễn nhíu mày càng sâu: "Hầu môn sâu như biển, Lam Tuyết chúng ta không thể gả cho Thế Tử".
"Chàng đang nói cái gì vậy!" Vi thị nhéo Giang Kế Viễn một cái, "Lời này nếu để người ngoài nghe thấy còn không cười chúng ta ngạo mạn, lại nói, chuyện này cũng chỉ là suy đoán của ta".
"Nương cứ yên tâm, hẳn là sẽ không. Ngân Châu thành khuê tú nhiều như vậy, ta cho dù có muốn gả cũng không tới phiên ta a". Giang Lam Tuyết dỗ dành tâm Vi thị. Xem bộ dáng Cố Duẫn Tu sợ tới mức như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý cưới nàng.
Vi thị hỏi: "Vậy ngươi có muốn hay không?"
"Đương nhiên không muốn, ta cả đời không gả, bồi ở bên người phụ thân cùng nương". Giang Lam Tuyết vừa nói vừa kéo cánh tay nương nàng, đầu dựa vào trên vai nương nàng.
Vi thị nhìn nàng một chút, trong lòng có chút loạn. Bà là thật sự linh cảm được Hầu phu nhân có ý với Lam Tuyết nhà họ, linh cảm bà từ trước đến nay vẫn luôn rất chuẩn. Bà lại nhìn về phía Giang Kế Viễn, trong lòng bất an, nếu Hầu phủ thật sự tới cầu hôn phải làm sao bây giờ?......
Trên xe ngựa về Hầu phủ bên kia, Cố Duẫn Tu còn lòng còn sợ hãi, hay cho Giang tam nàng, cuối cùng lộ ra chân tướng, nàng chính là còn muốn gả cho hắn! Còn may là hắn chạy trốn mau.
Hầu phu nhân ngồi ngay ngắn ở một bên sườn xe ngựa, đánh giá Cố Duẫn Tu, nhi tử hôm nay không thích hợp.
"Hôm nay phẩm trà yến như thế nào?" Hầu phu nhân chậm rãi hỏi.
"Chẳng ra gì cả". Phải uống một bụng nước lã lại thêm một bụng tức giận, đã như vậy còn bị Giang tam kia đe dọa.
"Trong kinh lại gửi thư tới". Hầu phu nhân nói.
Cố Duẫn Tu hừ một tiếng: "Tới liền tới thôi".
"Tổ mẫu ngươi muốn thay ngươi chọn tức phụ, ta đã từ chối, chúng ta ở Ngân Châu tự tìm được". Trong mắt Hầu phu nhân lóe lên lãnh ý.
Vừa nghe đến việc này, Cố Duẫn Tu liền kêu lên: "Không được, ta phải về kinh thành cưới tức phụ!" Hồi kinh cưới tức phụ là biện pháp tốt nhất để không cưới phải Giang tam kia.
"Hảo a, vậy ngươi mau về kinh tìm Tình biểu muội, Lan biểu muội, còn Kiều biểu muội, Châu biểu muội,... một hàng dài biểu muội đều đang chờ ngươi đấy". Hầu phu nhân cười lạnh nói.
Cố Duẫn Tu sửng sốt một chút: "Kinh thành khuê tú nhiều như vậy, ta vì cái gì lại muốn cưới mấy cái biểu muội kia". Cưới bọn họ còn không bằng cưới Giang Tam cho rồi!
"Ngươi nghĩ đi, ngươi cho rằng tổ mẫu ngươi sẽ để ngươi cưới người khác sao? Chỉ cần ngươi hồi kinh, bà ta sẽ có một trăm loại phương pháp khiến ngươi cưới một trong bốn cái biểu muội vừa rồi ta mới kể ra kia, thậm chí có khả năng để ngươi cưới một lúc hai người, lại nạp thêm hai người còn lại". Hầu phu nhân cười.
Cố Duẫn Tu nhớ lại những vị biểu muội kia liền nhịn không được mà rùng mình, Giang tam kia so các nàng còn tốt hơn nhiều. Nghĩ đến thủ đoạn của tổ mẫu hắn liền cảm thấy lời nương hắn nói rất có thể xảy ra.
"Nói ta ở lại Ngân Châu tìm tức phụ cũng được, mặc kệ là ai, nhưng ta phải gật đầu mới được. Còn phải tìm hiểu trước, ta thích mới cưới nàng. Tình đầu ý hợp mới được!"
"Ngươi không phải đã có một đống ý trung nhân đó sao? Cưới vợ phải cưới người hiền".
"Người đã biết?". Cố Duẫn Tu có chút thẹn thùng.
"Ngươi đi hỏi khắp Ngân Châu thành này xem được mấy người không biết, Thế tử gia dưỡng một nữ nhân ở tòa nhà kia". Hầu phu nhân liếc hắn.
"Không phải như người tưởng, những cái đó đều là tin đồn vô căn cứ!" Cố Duẫn Tu vội vàng thanh minh.
"Không phải như ta tưởng cũng không sao. Miễn là mọi người đều cho là như vậy". Có như thế nhi tử của bà mới an toàn. Làm người liền không thể quá hoàn hảo nếu không sẽ bị người ghen ghét. Thế nhân bây giờ khi nhắc tới Trấn Viễn Hầu liền sẽ nói, Trấn Viễn Hầu tuy là người tốt, đáng tiếc phu nhân lại có tính ghen tị, lại chỉ có một con trai độc nhất, lại là kẻ ăn chơi trác táng. Đây là đạo lý Hầu phu nhân nhiều năm ngộ ra tới.
Làm kẻ ăn chơi trác táng có cái gì không tốt, vô ưu vô lự, vui vui vẻ vẻ. Phụ thân hắn nửa đời chinh chiến sa trường, hắn hưởng chút phúc khí kia của cha hắn thì đã làm sao. Hầu phu nhân nghĩ như thế, cũng làm như thế.
Cố Duẫn Tu kiếp trước cũng là cảm thấy làm một kẻ ăn chơi trác táng khá tốt, tiêu dao cả đời. Thế nhưng sống lại một đời này, lại bị người mắng là phế vật, liền không muốn lại như vậy nữa.
"Mặc kệ thế nào, chuyện tìm tức phụ phải để tự ta định đoạt!" Cố Duẫn Tu lần nữa nhắc lại.
Hầu phu nhân cũng không đáp lại hắn. Hôm nay bà đã nhìn qua không ít cô nương, Kiều tri châu Tố Nương, Viên thông phán Gia Bảo Tuệ, bộ dáng nổi bật, tài tình cũng tốt, chính là thiếu chút khí chất, quá mức yếu ớt. Cô nương như vậy không thích hợp gả cho kẻ ăn chơi trác táng, lại là gả cao. Đáng tiếc hôm nay chưa gặp qua Tư học quan Giang tam cô nương. Lúc trước nguyện nương lợi hại nhất Ngân Châu có nhắc tới Giang gia tam cô nương một lần, nói nàng bộ dạng vô cùng xinh đẹp, tài tình lại hảo, tri thư đạt lễ, người đến Giang gia gặp qua nàng đều hết lời khen tặng. Hôm nay gặp được Giang nhị phu nhân nhìn ra bà là một người không kiêu ngạo không siểm nịnh, có tiến có lui, bộ dạng cũng rất đẹp, như vậy nữ tử dạy ra nữ nhi sẽ không thua kém đi. [Editted by Andie Trần]
"Nhà chúng ta có hoa gì hiếm lạ hay không? Nương cũng muốn tổ chức ngắm hoa yến?" Gần về tới Hầu phủ, Hầu phu nhân đột nhiên nói.
"Nương, cho dù người có mang một cây cỏ đuôi chó ra, các nàng cũng sẽ vô cùng cao hứng mà tới". Cố Duẫn Tu cười nói.
Hầu phu nhân trừng mắt nhìn Cố Duẫn Tu: "Còn không phải là vì ngươi!"
"Kia đến lúc đó ta muốn tự chính mình chọn?" Cố Duẫn Tu kiên định giữ vững lập trường.
"Không biết quy củ, ngươi có thể không quy củ nhưng Hầu phủ thì không được". Nhi tử sẽ biết chọn nữ nhân như thế nào sao? Chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân, bà lại hiểu nhi tử bà sinh ra nhất. Để bà chọn sẽ chọn được người thích hợp với nhi tử, thích hợp với Hầu phủ nhất.
"Ta nói lại lần nữa, nhất định phải do ta đồng ý thì ta mới cưới, bằng không kể cả khi nương người có đem người cưới về cho ta, đến khăn voan của nàng ta cũng không muốn xốc". Cố Duẫn Tu rất sợ nương hắn lại lần nữa lựa chọn Giang Lam Tuyết cho hắn.
Hầu phu nhân coi như không nghe thấy, cưới tức phụ đương nhiên vẫn là nghe nương.
Hầu phu nhân trở lại Hầu phủ, thấy một hồ lá sen lớn lên ai ai tễ tễ, sinh ra không ít nụ hoa. Trong lòng liền đưa ra chủ ý, cũng không cần tìm cái gì hoa hiếm lạ, một hồ hoa sen này ở Tây Bắc cũng là thứ rất hiếm thấy rồi.
Vì thế Hầu phủ cũng tổ chức ngắm hoa yến. [Editted by Andie Trần]
Những ai nhận được thiệp mời trong lòng đều không khỏi nổi lên cái tâm tư. Hầu phu nhân đi tìm nguyện nương, thế tử lại đang vừa tuổi thành thân. Hầu phu nhân lúc này tổ chức ngắm hoa yến nói thẳng chính là có ý tứ muốn chọn con dâu. Trong lúc nhất thời lợi nhuận của các cửa hàng son phấn, trang sức, vải vóc ở Ngân Châu thành đều tăng lên, nhà nhà đều muốn đem khuê nữ của mình trang điểm thật xinh đẹp, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của Hầu phu nhân.
Chỉ có tình cảnh ở Giang gia là buồn rầu lại thêm cảnh gà bay chó sủa.
Buồn bã, bi thảm chính là cảnh ở nhị phòng, còn gà bay chó sủa lại ở đại phòng. Nhị phòng buồn rầu vì nhận được thiệp. Vi thị sợ Hầu phu nhân coi trọng nữ nhi nhà mình, bọn họ chỉ có một cái nữ nhi, Hầu phủ lại nhiều quy củ, khuê nữ lại là cái kia tính tình. Mặc kệ Giang Lam Tuyết nói như thế nào, Vi thị đều làm như thể Hầu phủ đã tới cầu hôn. Làm nương đều là lo xa như vậy.
Đại phòng lại ồn ào, náo loạn do không nhận được thiệp mời. Chiếu theo lễ nghi mà nói, nếu một gia đình có nhiều vị cô nương hẳn là các nàng đều phải có. Cũng không biết Hầu phủ là sơ sót hay là cố ý, Giang Lam Tuệ là thứ nữ không nhận được cũng không nói làm gì, nhưng Giang Lam Hân cũng không nhận được thiệp. Giang Lam Hân cùng Chu thị liền như vậy ầm ĩ, chạy đến trước mặt Giang Lam Tuyết, một hai muốn Giang Lam Tuyết mang Giang Lam Hân cùng đi.
Vi thị ngầm nói: "Nếu không ngươi liền mang nàng đi cùng thôi, như vậy chính là ngươi thiếu lễ nghĩa, Hầu phu nhân nói không chừng liền chướng mắt ngươi".
Giang Lam Tuyết lại không cho là như vậy: "Nương, ta hà tất vì người khác mà tổn hại thanh danh chính mình? Nhị tỷ tỷ nếu là ở Hầu phủ làm ra chuyện gì khác người thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, đó là Hầu phủ, chúng ta đắc tội bọn họ có chỗ gì tốt? Cha vẫn còn đang làm quan ở châu lý a. Người yên tâm, Hầu phu nhân sẽ chướng mắt ta".
Liền nói kể cả khi Hầu phu nhân coi trọng nàng, Cố Duẫn Tu vẫn không để yên đâu. Hắn ngay cả khi nhắc tới việc cưới nàng liền bị dọa chạy mất a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...