Khi tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn kéo theo một trận mưa rào cùng tới. Người trên phố vội vàng chạy về hướng nhà mình, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành lập tức yên tĩnh hẳn.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe ngựa màu xanh không quá chói mắt dừng lại ở cửa sau Tề phủ, một nam một nữ cùng nhau bước xuống. Tán ô che thấp, trong màn mưa chẳng nhìn rõ được dung nhan người tới. Ánh hoàng hôn vẫn còn chưa hết, đèn lồng cũng chưa đốt, hai người liền tiến vào trong phủ.
Người làm sớm đã bị sai đi chỗ khác, hai người đi thẳng vào trong sảnh, cởi bỏ áo choàng trên người.
Tề Thục Lan nhìn phụ mẫu đang ngồi giữa sảnh, nhất thời xấu hổ, lại có chút vui sướng được sống sót sau khi trải qua kiếp nạn, chẳng nói được câu nào, hai chân chợt mềm nhũn quỳ xuống đất.
Hai lão Tề gia mặc dù đau lòng cho con gái nhưng không lập tức tới đỡ nàng dậy mà khuôn mặt lại mang vẻ ngờ vực nhìn về phía nam nhân cùng tới với nàng, vội vàng hành lễ: “Hầu gia, sao lại phiền ngài đích thân đưa Lan Nhi tới đây?”
Đới Thời Phi biểu tình vi diệu, hắn cũng vội bước lên trước hành lễ với Tề Thông Chính và phu nhân.
Cứ như thế, phụ mẫu Tề Thục Lan lại càng nghi ngờ hơn: Vốn chỉ là nhận được thông báo của Hầu gia, nói là con gái sẽ âm thầm rời khỏi miếu về nhà thăm, ai mà ngờ được Trấn Bắc Hầu đích thân đưa nàng tới. Hơn nữa, Trấn Bắc Hầu này chỉ là hành quan lễ với bọn họ, cũng không phải là tư thế của thượng quan, thái độ cũng cẩn thận, gần như là cung nghiêm.
Hai lão Tề gia đang sững sờ không hiểu ra sao thì lại thấy Đới Thời Phi đi lên trước, giơ tay đỡ Tề Thục Lan đang quỳ dưới đất: “Dưới đất lạnh lắm, Lan Nhi đừng quỳ lâu.”
Hai lão Tề gia ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, con gái của mình đặt tay lên tay của cha chồng nàng, Trấn Bắc Hầu, mặc cho hắn nắm lấy, khi đứng thẳng dậy thì đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn bọn họ.
Hai lão Tề gia chỉ cảm giác trong đầu “bùm” một tiếng, quả thật giống như sét đánh ngang tai.
Lão gia Thông Chính phản ứng đầu tiên, ông ta nhấc chân bổ nhào về phía trước, nắm lấy góc áo của Đới Thời Phi: “..........Ngươi, ngươi dám làm ra chuyện xấu như vậy với con gái ta? Ta liều mạng với ngươi…”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Đới Thời Phi cũng cảm thấy xấu hổ, để mặc ông ta túm lấy. Tề Thục Lan liều mạng ngăn phụ thân lại, đại sảnh lập tức náo loạn cả lên.
Đợi tới đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi chuyện đã nói rõ ràng với hai lão Tề gia, bọn họ mới cùng nhau thở dài một hơi.
Tề phu nhân nói trước: “Hôm nay trời cũng đã muộn, nghỉ ngơi trước đã, cũng cẩn thận suy ngẫm lại, ngày mai sẽ lại thương lượng tiếp.”
Tề Thông Chính vẫn không nguôi giận: “Thương lượng cái gì, còn cần chúng ta thành toàn chuyện xấu cho họ sao?”
Tề phu nhân ân cần sai người dẫn Đới Thời Phi tới phòng khách, quay người túm lấy lão gia nhà mình: “Sao thế? Chúng ta còn mấy đứa con gái? Lẽ nào ông thật sự muốn ép con gái mình vào đường chết mới chịu bỏ qua sao”
Tề Thục Lan xấu hổ vô cùng, nàng trở về khuê phòng của mình khi xưa, sau khi tắm rửa xong vẫn không thể chợp mắt được.
Chủ ý của Hầu gia rất to gan: Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi thì sẽ để trong chùa báo tin nàng mắc bệnh mà chết. Đồng thời, Trấn Bắc Hầu phủ lại tới Tề gia xin cưới vợ lẽ, Tề phủ sẽ coi Tề Thục Lan là cháu gái vẫn luôn được nuôi dưỡng ở quê nhà rồi gả vào Hầu phủ.
Vì để kế hoạch này có thể được tiến hành thuận lợi, Trấn Bắc Hầu phủ đã dần dần đổi hết tất cả người trong đông viện. Trước mắt chỉ đợi hai lão Tề gia đồng ý thì có thể tiếp tục tiến hành.
Cha chồng và con dâu tư thông, mặc dù là chuyện vì nguyên nhân mà thành, thật lòng yêu thương nhau, dù sao cũng là chuyện xấu hổ bại hoại thuần phong mỹ tục trong mắt thế gian, sự tức giận của phụ mẫu cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Nhưng nếu như Hầu gia đã cố chấp như thế, Tề Thục Lan nàng cũng không chút sợ hãi đứng về phía hắn, quyết không lùi bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...