Hầu phủ dụ xuân


 
Một tiếng cười nhẹ nhàng của nam nhân, cùng với một tiếng “ưm…” hờn dỗi của nữ nhân, hòa cùng với hơi thở ám muội của môi lưỡi dây dưa với nhau…
 
Đới Thời Phi giơ tay hạ rèm bên giường xuống, gấp gáp cởi áo ngoài của nàng, nụ hôn nóng rực rơi xuống mặt nàng, rồi tới cổ nàng: “Bảo bối, mấy ngày không được gặp con, nhớ chết cha rồi…”
 

 
Nữ tử thở gấp để mặc hắn vuốt ve hôn mình, những vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần khỏi sự mất mát thương tâm vừa nãy.
 

Đợi tới khi y phục của hai người đã được hắn cởi bỏ hoàn toàn rồi, hắn ép nàng xuống duối thân mình, tới khi hắn dùng dương vật cứng rắn đang đứng thẳng kia ép xuống ma sát nàng rồi, mới cảm nhận được hoa huyệt của nàng vẫn chưa động tình, nơi đó vẫn chưa ướt đẫm.
 
Lẽ nào vẫn đang nghĩ chuyện vừa nãy sao? Thật là ngốc mà.
 
Đới Thời Phi không khỏi bật cười, lại cảm thấy nàng cố chấp rất đáng yêu, hắn lập tức buông tha hai chân nàng, ép tình dục đang cuộn trào mãnh liệt của mình xuống, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên hỏi: “Lan nhi, sao cha hôn con mà con lại không quan tâm? Lần trước Lan nhi nằm trên giường cha nhiệt tình như vậy, bây giờ không muốn cha nữa sao?”
 
Tề Thục Lan vội vàng giải thích: “Không phải! Lan nhi chỉ là vì, vì quá thích cha, thế nên mới sợ, sợ nhan sắc của mình không đủ đẹp, không giữ được trái tim của cha…” Nàng vừa mới nói lại bắt đầu nức nở.
 
Đới Thời Phi ôm nữ tử vào lòng, không nhịn được cười. Nữ tử càng thêm buồn bực: “Cha cảm thấy Lan nhi rất nực cười sao?”
 
Nam nhân hôn nhẹ lên trán nàng, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không phải. Cha biết thế tử hoang đường thế nào, Lan nhi con vẫn luôn xem thường không để ý tới. Con vì chuyện nhỏ nhặt này mà trong lòng dậy sóng là bởi vì trong lòng con có cha. Bởi vì có yêu nên mới suy nghĩ linh tinh, lo được lo mất. Thật ra cha cũng giống như vậy, trước đây cho rằng con không có ý với cha thế nên cha cũng vì thế mà buồn rất lâu đó.”
 
Tề Thục Lan nghe thấy như vậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, trong lòng ấm áp vô hạn: “Cha, con…”

 
Đới Thời Phi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đứng lên xuống giường, sau đó ôm nàng dậy.
 

Hai người đều không một mảnh vải che thân, nằm trong giường có rèm che còn đỡ, bây giờ bị ôm ra khỏi giường, Tề Thục Lan chợt căng thẳng: “Cha, cha làm gì thế?”
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Nam nhân nhướng mày anh tuấn nói: “Lan nhi chê mình không xinh đẹp, lại không chịu tin lời cha nói. Để cha nói cho con biết con xinh đẹp biết nhường nào.”
 
Hắn ôm Tề Thục Lan dậy, đi tới trước gương thay y phục bên cạnh giường, để nàng trần trụi đứng trước gương, sau đó hắn quay người lấy ghế cao, tự mình ngồi sau lưng nàng: “Lan nhi, con nhìn kỹ mình đi.”
 
Tề Thục Lan nhìn cơ thể trần trụi của mình trong gương, xấu hổ nhắm chặt hai mắt, nàng muốn quay lại giường, nhưng nam nhân lại đứng lên ôm nàng vào lòng, chặt chẽ không một khe hở, không cho phép nàng chạy nửa bước.
 
Hắn giơ tay gỡ trâm trên đầu nàng ra, khiến cho mái tóc đen mượt của nàng rủ xuống, dài tới tận eo. Nam nhân dùng tay nhẹ nhàng chải mái tóc của nàng, giống như dụ hoặc dỗ dành bên tai nàng: “Lan nhi, mở mắt ra đi, trong gương có một mỹ nhân đó.”
 

Tề Thục Lan bị hắn trêu bật cười, không nhịn được mở mắt ra, nàng chỉ thấy trong gương có một cơ thể nữ tử nhỏ nhắn đang rúc vào trong lòng nam nhân phóng khoáng khỏe khắn ở phía sau, càng làm nổi bật đường cong tuyệt đẹp, khiến nàng ngại ngùng đỏ mặt.
 
Nam nhân vừa dùng dương vật cứng rắn của mình chậm rãi ma sát lên eo nàng, vừa chân thành nhu tình vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lan nhi, con nhìn đi, làn da của mỹ nhân này mỏng manh mịn màng, khuôn mặt như hoa, mày như trăng khuyết, miệng nhỏ lại giống như anh đào vậy.”
 
Bàn tay to rộng của nam nhân vì thường xuyên phải cầm đao luyện kiếm nên có vết chai, khi vuốt ve trên da thịt nàng càng khiến toàn thân nàng tê dại run rẩy.
 
“Bờ vai thấp thoáng này gầy tới mức khiến người ta thương tiếc,” Hắn vừa nói vừa sờ xuống bên dưới: “Ngực này lại càng khiến người ta mê mẩn…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận