Hầu phủ dụ xuân

Chương 25: Rút lui



Đới Thời Phi xuống ngựa, bước vào trong phủ, hai tay theo thói quen đặt sau lưng, suy nghĩ về cuộc nói chuyện bí mật của thượng thư bộ binh cùng mình lúc nãy. Thượng thư bộ binh là bạn cũ của lão hầu gia khi xưa, thấy hắn sau khi hồi kinh rảnh rỗi nên có ý tốt nhắc nhở hắn không được lơ là hoàng thượng.
 
Đới Thời Phi cảm kích đáp lời lão thượng thư, nhưng có điều lại không nói cho ông ấy biết mình đã sắp xếp ổn thỏa ở bắc cảnh rồi. Uy danh của Đới Thị ở trong quân đội bắc cảnh, cũng không phải là thứ mà người chưa từng đích thân ra trận có thể tưởng tượng được. Có điều, có điều dù là vậy thì Đới Thời Phi ở trong kinh thành cũng không lúc nào không chú ý tới quân đội nơi bắc cảnh được.
 
Hắn sẽ không ngu muội khinh địch, không lơ là với vị ở Kim Loan điện kia đâu. Chỉ có điều hoàng thượng mặc dù kiêng kị Đới Thị nhưng lại không thể không dựa vào Đới Thị trấn thủ bắc cảnh, đặc biệt là hắn đã giao ra binh quyền, chính là lòng trung thành không thể nào khiển trách được. Hoàng thượng còn có những người khác cần phải đề phòng, như vậy thì trước mắt hắn có thể yên tĩnh tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã của Hầu gia rồi.

 
Thời cơ trước mắt nên đi thu lưới bắt con nai nhỏ kia rồi ăn sạch sẽ mới đúng.
 
Mấy ngày này bận rộn tìm hiểu tình hình trong kinh thành với các quan viên Ứng Châu đã quen biết trước đây, nên hắn rất ít khi ở trong phủ, không biết con dâu nhỏ của hắn bây giờ thế nào rồi?
 
Nhớ tới chuyện hôm đó ở trong chùa, cánh môi Đới Thời Phi liền hơi nhếch lên để lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
 
Con dâu nhỏ đó của hắn không hổ là quý nữ được nuôi dưỡng tốt, từng tấc da trên cơ thể đều trắng nõn trơn mềm, giống hệt như ngọc Dương Chi thượng hạng vậy. Hôm đó hắn vùi mặt vào bầu ngực đầy đặn mang tư vị tuyệt diệu như vậy, quả thật là khiến hắn gần như điên cuồng rồi. Hương thơm của sữa, sự trơn mềm của đầu vú, đặc biệt là vẻ mặt nàng thể hiện rõ ràng sự dụ hoặc nhưng lại cố gắng che dấu ấy…
 
Nếu không phải khi đó đang ở trong chùa, hoàn cảnh lại đơn sơ, lại còn là cả nhà cùng nhau xuất hành, hắn khi đó sẽ tức khắc ấn nàng xuống đất rồi chiếm lấy nàng rồi!
 
Cứ nghĩ mãi, Đới Thời Phi cảm thấy vật dưới eo lại cứng lên, thuận theo bước đi của hắn, vật đó thoải mái ma sát vào lớp y phục trơn mềm, khiến hắn có cảm giác kích động muốn xông vào đông viện lập tức thao nàng.
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Cũng đúng, đã mấy lần, hắn đã nhẫn nhịn nhìn con mồi dâng tới miệng nhưng không ăn được, vật này của hắn đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi, hôm nay cũng nên cho nó được nếm thử như ý nguyện đi.

 
Vừa bước vào tây viện, hắn liền nghe thấy một trận cười nói vui vẻ.
 
Tây viện của mình sao lại náo nhiệt như vậy? Đới Thời Phi nghi ngờ tiến vào xem xem, hóa ra là trưởng công chúa ôm Đại Tỷ Nhi tới, thế tử và Tề Thục Lan cũng đang trêu đùa với đứa trẻ.
 
Thế tử mặc dù tính cách tồi tệ, cũng không thích con gái, nhưng tình cha con trời sinh vẫn có, nhìn thấy Đại Tỷ Nhi nhỏ nhắn đáng yêu như vậy cũng chơi đùa rất vui vẻ với nó. Tề Thục Lan đang đứng bên cạnh, cũng đang trêu chọc Đại Tỷ Nhi, thỉnh thoảng cũng cười cười với thế tử. Chợt thấy như vậy, nghiễm nhiên là cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc.
 
Tình cảnh như thế khiến Đới Thời Phi chợt ngây người, hai người đó có lẽ sắp hòa hợp rồi, mình còn định xen vào sao? Mặc dù mình trước nay không hề có tình cảm phụ tử với thế tử, nhưng dù sao chiếm lấy con dâu cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
 
Trái tim Đới Thời Phi vừa nãy còn đang đắc ý mãn nguyện thì trong chốc lát đã tan thành mây khói. Thôi vậy, làm gì có khuê tú thế gia nào không muốn vui vẻ hòa hợp với phu quân mình, cùng nhau nuôi dạy con cái chứ? Nếu như nàng đồng ý hòa hợp với thế tử, mình hà tất phải đi phá hoại nhân duyên của họ chứ?
 

Đang đứng ngoài cửa, trưởng công chúa đã nhìn thấy hắn rồi, đứng dậy nói: “Hầu gia, tới nhìn Đại Tỷ Nhi đi.”
 
Đới Thời Phi cười nhàn nhạt nói: “Đại Tỷ Nhi đáng yêu như vậy, công chúa chi bằng trả nó lại cho thế tử và con dâu nuôi dưỡng trong phủ thì tốt hơn.”
 
Trưởng công chúa lại từ chối ngay: “Đại Tỷ Nhi ở cùng ta ở phủ công chúa thì hai người họ mới có thể rảnh rỗi tiếp tục sinh con chứ!”
 
Tề Thục Lan nghe thấy vậy sắc mặt chợt u ám, thế tử nhìn rất rõ ràng, khinh thường hừ một tiếng: “Mẫu thân yên tâm, cho dù cô ta không sinh được thì cũng có nữ nhân sinh con cho con!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận