Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm


Chương 6: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu vô tình gặp mặt.
Lúc Vương Lệnh Nghi trở lại trong cung các nơi đều đã thắp đèn sáng trưng.

May mà cung Phượng Nghi vẫn chưa khóa lại, Vương Lệnh Nghi tìm đúng thời cơ đi vào hậu viện trong thư phòng, ở trong thư phòng tối đen như mực đổi lại y phục Hoàng hậu, còn chưa kịp đem trang phục tỳ nữ cất kỹ, Dong Tây đã đứng bên ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương?"
Vương Lệnh Nghi ngồi trên đệm, nhấc chân cầm quần áo vừa thay ra đá đến phía sau cửa, nơi ít người qua lại, đưa tay hủy đi búi tóc nha hoàn trên đầu, nhanh chóng dùng ngà voi chải đi chải lại mấy lần.
"Vừa rồi hơi buồn ngủ, liền nghỉ ngơi một chút, nguyên lai đã trễ như thế này rồi." Giọng nói của nàng thong dong, tựa hồ là vừa mới tỉnh lại.
Dong Tây nói: "Nô tài cầm đèn đến cho người a."
"Vào đi."
Mặc dù trời tối đen, Dong Tây cũng có thể chuẩn xác cầm được cây đốt lửa nằm bên cạnh đế đèn.
Thư phòng dần dần sáng lên, nhưng chỉ có một chiếc đèn độ sáng vẫn có hạn.

Dong Tây xoay người lại, trông thấy Vương Lệnh Nghi ở bên ánh nến, tóc dài coi như chỉnh tề thả ở phía sau lưng, khuôn mặt mệt mỏi lười biếng.
"Nương nương, trở về ngủ đi." Dong Tây nói qua, ánh mắt liền đảo qua cửa, rồi sau đó khom người nâng Vương Lệnh Nghi dậy.
Dong Tây phát hiện trán Vương Lệnh Nghi bị thương, thấp giọng hô nói: "Trán người làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Vương Lệnh Nghi nghĩ thầm: Hỏi Hoàng hậu nương nương của ngươi đi, như thế nào ngày bình thường thoạt nhìn yểu điệu thục nữ, lúc hạ thủ một chút cũng không lưu tình.
"Vô tình va chạm một chút, không đáng ngại." Vương Lệnh Nghi lên tiếng làm Dong Tây an tâm.
Dong Tây vốn kiên trì muốn trở về bôi thuốc cho Vương Lệnh Nghi, lúc này mới chịu từ bỏ.
Một đêm này, Vương Lệnh Nghi ngủ thập phần an tâm, sáng sớm ngày thứ hai, thậm chí cũng không cần Dong Tây gọi nàng.
Sáng nay, Dong Tây đặc biệt phái một cung nữ chải đầu cho Vương Lệnh Nghi, chải một búi tóc khác, vật trang sức rủ xuống vừa vặn che đi vết thương, rất là khéo léo.
Một buổi sáng vô cùng tốt đẹp, một Vương Lệnh Nghi ghét nhất là ăn đậu phộng lúc này tựa hồ cũng trở thành mỹ vị, đám phi tần ở phòng trước uống trà, bầu không khí thập phần hòa hợp, thay nhau đàm luận thi từ ca phú.

"Muội muội cho rằng, thơ thời Đường ngôn từ đơn giản nhưng lại có rất nhiều hàm ý."
"Tỷ tỷ nói đúng, bất quá muội muội cảm thấy..."
Vương Lệnh Nghi sắc mặt không thay đổi ngồi ở thượng vị, cảm giác mình chính như một con sói cô độc, bị một đám cừu trắng vây vào giữa.

Con cừu trắng nhỏ cố gắng hướng nàng kêu "be be", mà nàng lại hoàn toàn nghe không hiểu.
Kỳ thật những phi tần này có thể thảo luận chuyện khác a, ví dụ như nói về Trương công công tựa hồ đã nhìn trúng cô cô chịu trách nhiệm quản lý ngự hoa viên, nhưng mỗi lần hắn đi đến ngự hoa viên tìm cô cô nói chuyện đều bị lãng tai, vì vậy gần đây Trương công công đã đến Thái y viện cầu phương thuốc, kết quả cũng chưa từng nghĩ rằng lúc trước tiếng vang trong phạm vi một trượng có thể nghe được, từ sau khi dùng thuốc, phạm vi ba trượng cũng nghe rất rõ ràng.
Lại ví dụ như phu nhân của Từ thái y đã có bầu ba tháng, nhưng ba tháng trước Từ thái căn bản lại không ở nhà, vì vậy Từ thái y phẫn rời đi, thường ở trong cung.
Mọi việc như thế, cái gì cũng có thể nói.

Nhưng tại sao lại muốn tổn thương một người không đọc sách? Vương Lệnh Nghi tâm như tro tàn.
"Hoàng hậu nương nương, ngài cho rằng như thế nào?"
Đám phi tần chia ra vài nhóm, lúc này tranh luận giằng co lên xuống cũng không có kết quả, liền quyết định đem quyền giao cho Hoàng hậu nương nương xưa nay công bằng công chính, mắt sáng như đuốc.
Vương Lệnh Nghi: A a, các ngươi vừa mới nói cái gì?
Mà Tạ Hoàng hậu là ai? Bảy tám tuổi liền biết xuất khẩu thành thơ, là "cô nương nhà người ta" trong tai vô số các thiếu nữ, cũng là người trong mộng của vô số các thiếu niên.
Vương Lệnh Nghi nàng có thể nói gì đây?
Yên lặng trong giây lát, Vương Lệnh Nghi để bát trà xuống, thình lình hỏi một câu: "Trà hôm nay là trà gì?"
Mọi người đáp: "Quân Sơn ngân châm."
"Đều ưa thích?"
Có người nói không thích, có người lại nói thích.
Có một phi tần như là chợt hiểu ra, nói: "Ý của nương nương là tiêu chuẩn khác biệt, quan niệm khác biệt, tất nhiên không so sánh được với nhau."
Vương Lệnh Nghi thoáng kinh ngạc nhìn phi tần này, gần như không nhịn được bật thốt lên hỏi: Ngươi như thế nào có thể từ trong lời nói của ta nghe ra nhiều ý tứ như vậy a!

Nhưng mà nàng chỉ là đơn thuần hỏi một chút đây là trà gì, sau đó mượn cơ hội chuyển đề tài câu chuyện a.
Nhưng xét thấy hiệu quả không tệ, Vương Lệnh Nghi cũng tiếp tục giả vờ cao thâm, nàng liền tán thưởng nhìn phi tần kia một lần, thầm nghĩ: Thiếu nữ, ngươi rất có tiền đồ a.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Tạ Bảo Lâm vừa về đến, Vương Lệnh Nghi liền nhận được tin tức.
Vương Lệnh Nghi một mực muốn biết chuyện ở Vương gia, nhưng hôm nay nàng là Tạ Hoàng hậu, mà Tạ Hoàng hậu sao có thể vô duyên vô cớ đi tìm Vương Quý phi đây?
Sau đó có tin tức Tạ Bảo Lâm trước tiên đi Càn Đức cung tìm Hoàng đế tạ ơn rồi.

Mà vào lúc này Hoàng đế vừa mới bắt đầu cùng phi tử chơi đùa, Tạ Bảo Lâm mang thân thể của nàng đi cắt ngang, không phải là muốn hại nàng sao?
Chẳng qua hành vi này rất giống Vương Lệnh Nghi.
Vương Lệnh Nghi đã hoàn toàn tưởng tượng ra được bộ dạng muốn bóp chết nàng của Hoàng đế lúc hắn đang hào hứng đột nhiên bị phá hỏng.
Nghĩ đến đây, Vương Lệnh Nghi chợt ngồi thẳng người, tự nhủ: "Thật sự sẽ không bị đánh chết chứ?"
Hoàng đế này có thể kiềm chế sao?
Vì vậy Vương Lệnh Nghi mang theo Dong Tây tản bộ từ cung Phượng Nghi một đường đi đến bên ngoài Càn Đức cung, tới tới lui lui chạy hết ba vòng, mới chờ được Tạ Bảo Lâm từ trong Càn Đức cung đi ra.
Hợp Khương ở phía trước cầm đèn, Tạ Bảo Lâm ở phía sau đi thong thả mà đi.
Tạ Bảo Lâm còn không nhìn thấy Vương Lệnh Nghi.
Vương Lệnh Nghi giống như vô ý mà xuất hiện ở trên đường nghênh đón, rồi sau đó lại tựa hồ mới phát hiện nói: "Muội muội vừa mới từ Càn Đức cung đi ra?"
"Nguyên lai là Hoàng hậu nương nương." Tạ Bảo Lâm thần sắc cũng không quá tốt, "Nếu như vô tình gặp Hoàng hậu nương nương, chính là hữu duyên, cùng nhau đi một đoạn a?"
Hai người trò chuyện liền có cảm giác lén lén lút lút, giấu đầu hở đuôi.
Phía trước Vương Lệnh Nghi cùng Tạ Bảo Lâm kề vai sát cánh mà đi, phía sau Hợp Khương cùng Dong Tây không gần không xa theo sát.
"Dong Tây tỷ tỷ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Hợp Khương dáng tươi cười sáng lạn.
Trong mỗi đám người đều có một người nổi bật.


Dong Tây không thể nghi ngờ là thiếp thân cung nữ vang danh nhất từ trước đến nay.

Bởi vì theo tin tức nho nhỏ, Tạ Hoàng hậu bình thường khó hầu hạ, Dong Tây có thể từ một cung nữ hạ đẳng làm việc trong phòng bếp một đường trở thành thiếp thân đại cung nữ của Tạ Hoàng hậu, có thể thấy được thập phần không dễ.
Dong Tây lễ phép gật đầu, cũng không trả lời.

Hiển nhiên là theo quan hệ của chủ tử nàng, Tạ Hoàng hậu không quen nhìn Vương Quý phi, Dong Tây tự nhiên cũng sẽ không cùng thị nữ của Quý phi có tiếp xúc quá nhiều.
Hợp Khương lại tựa hồ không nhìn thấy, từ từ từ nói: "Dong Tây tỷ tỷ, ngươi lớn lên thật là xinh đẹp a."
Dong Tây bước đi liên tục, đối với lời này cũng không có bất cứ phản ứng nào.
"Thật sự, lúc trước ta có xem qua một bộ "Cung nữ đồ", ngươi so với trên tranh xinh đẹp hơn nhiều." Hợp Khương liên tục cường điệu "thật đẹp a", cũng không nói lời dư thừa.
Dong Tây làm đối với người khác không hà khắc, giờ phút này nàng cũng khó tránh khỏi không nhịn được nghĩ: Cái dạng gì chủ tử, cái dạng gì tì nữ.
"Quá khen." Dong Tây ngôn ngữ khiêm tốn, giọng nói xa cách.
Người thức thời phải liền kết thúc chủ đề, sau đó hai người đường ai nấy đi, không cần cưỡng ép.
Mà Hợp Khương hiển nhiên là ngoại lệ, nàng chân thành nói: "Ở đâu cũng nhìn đều rất tốt, nhất là miệng."
Dong Tây đã hoàn toàn không nói gì nữa, chỉ có một mình Hợp Khương không để yên.

Dong Tây có ý định cắt ngang nàng, mà nàng chốc lát liền có thể rõ tiếp tục, Dong Tây liền buông tha cho ý nghĩ này.
Mà phía trước Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Mẹ ngươi..." Nói được phân nửa liền dừng lại.
"Ngươi mắng ta?"
Tạ Bảo Lâm nhìn Vương Lệnh Nghi, chỉ cảm gương mặt vốn thuộc về mình viết lên một chữ "ngốc" to tướng.
"Là mẹ ngươi không có việc gì, chẳng qua là lúc rời đi nàng đã khóc." Tạ Bảo Lâm hồi tưởng lại cặp mắt đẫm lệ mông lung kia của Vương phu nhân, nước mắt rơi vào tay nàng, tựa hồ nóng bỏng được đau nhức.
Vương Lệnh Nghi "Ân" rồi một tiếng, nói: "Thật may mắn ta không ở đó."
Bằng không thì vào lúc này nàng sẽ hối hận, hối hận vì lựa chọn lúc trước.
Vương Lệnh Nghi cũng không có gì cùng Tạ Bảo Lâm nói nữa rồi, nàng liền muốn hồi phủ.


Ngay lúc Vương Lệnh Nghi vừa muốn gọi Dong Tây, bụng dưới của nàng bỗng nhiên một hồi quặn đau.
Vương Lệnh Nghi tức thời sắc mặt trắng bệch dựa vào người Tạ Bảo Lâm.
Thấy phía trước có chuyện gì không ổn, Dong Tây vội vàng chạy đến, đỡ lấy Vương Lệnh Nghi.
Tạ Bảo Lâm đỡ Vương Lệnh Nghi, trong lòng thầm tính toán một chút, mới nghĩ đến bộ dạng này chắc là tới quỳ thủy(*) rồi.
(*) Ngày rụng dâu.
"Như thế nào lại đau như vậy a..." Vương Lệnh Nghi nước mắt thoáng cái liền chảy ra.
Dong Tây nhìn bộ dạng Vương Lệnh Nghi, gấp đến độ vành mắt cũng đỏ lên, chặn lại nói: "Nương nương, không có chuyện gì đâu, nô tài liền gọi người tới đây.

Làm phiền Quý phi nương nương tạm thời chiếu cố nương nương nhà ta, nô tài đi gọi người đến."
Tạ Bảo Lâm căn dặn Hợp Khương: "Ngươi cũng đi, chia nhau đi tìm người."
Hai người lên tiếng, vội vàng chạy ra, Dong Tây còn thiếu chút nữa té một cái.
Vương Lệnh Nghi được Tạ Bảo Lâm dìu đi, chính mình thì ôm bụng, thân thể cũng không đứng thẳng được nữa rồi.
"Đau..." Vương Lệnh Nghi thở phì phò, "Đau quá..."
"Đừng nói nữa." Tạ Bảo Lâm biết rõ loại đau này, nếu đổi lại thành chính mình có lẽ có thể cắn môi có thể chịu đựng cho qua, mà Vương Lệnh Nghi...
Vương Lệnh Nghi chưa từng bị như thế này, hôm nay trong bụng như bị lưỡi dao tùy ý loạn xoắn, nàng đau đến đứng không vững, một tay liền ôm lấy cổ Tạ Bảo Lâm, đu bám bên người nàng.
Tạ Bảo Lâm vất vả đưa tay ôm lấy eo Vương Lệnh Nghi, nàng dùng giọng nói ấm áp khó có được nói: "Vậy ngồi xổm xuống a."
Mặc dù ngồi xổm xuống, cảm giác đau đớn cũng không giảm bớt chút nào.
Tạ Bảo Lâm nghĩ đến hôm qua Vương Lệnh Nghi còn ăn thức ăn lạnh, cảm thấy càng áy náy, nói: "Ta bóp cho ngươi một chút."
Phía sau lưng Vương Lệnh Nghi đã bị mồ hôi thấm ướt, giờ phút này nàng ôm bụng, căn bản không dám buông tay.
Vương Lệnh Nghi thu lấy không khí, đứt quãng nói: "Cảm ơn, Tạ Bảo Lâm, ngươi thật là đem ta gài bẫy rồi."
Hết chương 6.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui