Nhận ra anh hiện tại là một phạm nhân trong buổi toà án bị một vị thẩm phán tối cao (là cô) buộc khai hết. Vấn đề này kì thực là rất có giá trị, có khi cô sẽ thu về được khối tài sản kết xù (là anh) sau khi nhận được câu trả lời.
Thay vì im lặng, Tần Quốc Trường tỏ ra rất-rất-rất miễn cưỡng ban cho cô ân huệ làm giàu: "Tất nhiên là phải ngoan ngoãn, biết vâng lời, hay khóc nhè nhưng cũng hay cười để dễ dỗ. Đặc biệt nhé..!"
Vỹ Chu Đào gật gật đầu chờ cái câu 'đặc biệt', anh bổ sung: "Cô ấy phải trẻ!"
"Vâng ạ."
"Thấp hơn vai tôi, dễ bế."
Cô gật đầu lia lịa, chú tâm đến độ cặp mắt vì hiểu bài mà phát sáng: "Còn gì nữa không ạ?"
"Còn khá gầy, mũi cao da sáng, hơi nhiều chuyện một chút nhưng chuyện cô ấy tò mò đều là chuyện cần thiết."
"Thằng đó nói với con như thế?"
"Vâng!" Vỹ Chu Đào quả quyết gật mạnh đầu: "Con hỏi mà cậu chủ ngốc lắm, cậu chủ đâu có biết con tại sao lại hỏi vậy đâu, hỏi bao nhiêu cậu kể hết trơn."
Kim Nhu nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là muốn chửi cô ngốc.
Vỹ Chu Đào ngẩn ngơ nhìn bà bằng đôi mắt vô tội: "Con chỉ hỏi cậu chủ vậy thôi à, cậu chủ thích có vợ như vậy là xấu lắm đúng không ạ, cậu chủ cao mà tìm vợ thấp hơn vai nghe kì cục muốn chết."
Kim Nhu gật đầu.
"Còn cái gì mà ngoan ngoãn nghe lời, hay khóc nhè nữa, làm vợ chứ có phải làm con gái cậu đâu mà cái gì cũng răm rắp theo, đúng không bà."
"Ừ, thì đúng."
Vỹ Chu Đào cảm thấy bản thân vừa khai trừ được tội lỗi nhờ vào cái miệng đột nhiên linh hoạt, vừa cảm thấy mình thông minh mà còn lanh lợi, cô vui vẻ chạy đi lấy thực phẩm nấu một nồi lẩu đặc biệt nhiều tôm thịt.
Nhìn thấy cô nhóc hí hửng cầm gói bánh kẹo làm phần thưởng cho việc báo cáo tin tức chạy lon ton một mạch đi, Kim Nhu ngờ nghệch chống cằm, nhìn trời suy nghĩ: "Là sao vậy ta? Thằng này ở bên ngoài ăn chơi hết số rồi về nhà đòi lấy vợ đẹp vợ ngoan, mà còn đòi lấy bé Đào của tui nữa. Nhỏ có biết gì đâu mà cưới nó, cưới rồi ai chơi với tui bây giờ trời?"
Ban đêm, nhờ vào ánh đèn từ cửa sổ rọi ra, nơi bàn gỗ ở khu vườn có cây táo đỏ miễn cưỡng lập loè chút ánh sáng.
Tần Quốc Trường lúc ở trong thư phòng, ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn xách đùm đuề đồ đạc đi vào vườn.
Không chắc chắn đúng, chỉ là nhìn dáng vẻ này có gì đó khan khác với Vỹ Chu Đào.
Anh tùy tiện mặc quần áo ngủ xuống vườn, thả bước chân chầm chậm, khẽ khàn bước sau lưng cô gái nhỏ.
Cô nàng vẫn chăm chỉ làm việc.
Chợt, tựa hồ cô gái đã phát hiện ra có gì đó sau lưng, bàn tay Tần Quốc Trường đã phủ kín mặt của cô, cánh tay còn lại dại dột ôm lấy vòng eo nhỏ, cất giọng trêu hoa ghẹo nguyệt: "Nói đúng tên tôi tôi sẽ thả em ra."
"C-cậu Trường!" Giọng nói xa lạ truyền vào tai Tần Quốc Trường khiến thần trí đang hết mức tỉnh táo có chút sửng sốt, vội buông ra.
Nhìn thấy gương mặt xa lạ không quen không biết đang làm việc của Vỹ Chu Đào, anh xém điên ra mặt, may mà kiềm chế được không thốt ra câu hỏi vô tri "cô nhóc của anh đang ở đâu".
Mà ở một góc cạnh vách tường, người Tần Quốc Trường cần đến đã chứng kiến mọi sự, đáy mắt thẩn thờ kia còn có chút khờ khạo, khó tin được là giờ phút đó cô cảm thấy cực kì khó chịu với việc anh đã ôm cô gái hầu kia bằng cái cách dịu dàng như thế.
Vài tiếng trước, chỉ vừa làm xong công việc được giao là giặt giũ ga giường, bà Tần lại đau nhứt cần cô đấm bóp, vì thế nồi súp lẩu chỉ đành nhờ vào người chị đồng nghiệp giúp quản lí và việc đem nó đến đây trước 9 giờ.
Sau khi ru Kim Nhu ngủ say, cô tức tốc chạy đến đây để hầu hạ, sau cùng là bản thoả thuận, nhưng thứ cô nhìn thấy lại là tình cảm thắm thiết và đôi má hồng phím thoáng đã say đắm lấy người đàn ông cao lớn phong độ.
Vỹ Chu Đào thấy buồn buồn trong lòng, vô thức thở hắc, quay bước định rời đi, vô tình "răng rắc" một tiếng, trời xui đất khiến vì sao cô lại giẫm ngay thanh gỗ mục ngay lúc này aaaaa!!
"Chu Đào!" Sau lưng lập tức có tiếng gọi, tiếng bước chạy vội và cả tiếng gọi trìu mến của cô nàng thẹn thùng sợ bị bỏ lại: "Cậu Trường, chờ em."
Vỹ Chu Đào cư nhiên tạo ra động tĩnh lớn không dám chạy, có chạy cũng không kịp, cô mím mím môi nhìn anh sắc mặt tái xanh như thể rất sợ cô hờn dỗi.
Lại ở đúng một góc trong vách tường nào đó, bà cụ không được chào đón ở nơi này vì nhìn thấy được vẻ thấp thỏm muốn trốn việc của bé hầu nên đã lượn lờ đi theo rình mò. Kết quả là cận cảnh nhìn thấy đứa cháu trai thành đạt nhất trong gia đình hai tay hai cô nhóc còn chưa kịp lớn.
Không cần suy nghĩ, Kim Nhu phán thầm: "Thằng này biến thái!" Chơi bên ngoài cho sướng rồi thấy gái tơ là muốn gom sạch.
Nhưng nhìn lại cái cách tờ mờ chưa trải của anh, nhìn cái cách không có lí do để minh oan với Vỹ Chu Đào, trông lại cứ chân thật một cách lạ lẫm.
Tần Quốc Trường sốt ruột gãi đầu: "Tóm lại là tôi không biết đây là ai."
"Cậu chủ cũng thích chị Nga hả? Nhưng mà chị Nga có bạn trai mất tiêu rồi." Cô tưởng rằng anh muốn biết danh tính cô hầu đứng sau lưng, cô khai ra tin tức, cũng không phải cam lòng.
Tới đây tình hình mới vơi bớt nhiệt độ.
Anh gật đầu: "Đúng, có bạn trai rồi, vậy anh không lấy cô ấy làm vợ được."
Người ta có bạn trai rồi mà cậu chủ vẫn muốn cưới nữa hả?
"..." Vỹ Chu Đào mím chặt môi, nắm tay vô thức siết cứng lại, gục cằm hướng xuống mặt đất. Chỉ nghe được giọng của Nga e thẹn, ngọt ngào như những lúc cô ấy trò chuyện cùng bạn trai qua điện thoại: "Cậu Trường, em.. thật ra bạn trai và em quen nhau chỉ vì anh ta đeo bám em, thực sự em không có tình cảm. Nhưng mà cậu Trường thì khác, lúc em nhìn thấy ảnh của anh trên tivi thì đã ngưỡng mộ anh mất rồi."
Tần Quốc Trường: "..."
Anh quay lại nhìn cô gái đang châm dầu vào lửa, nóng giận muốn đá cô ta đi càng xa càng tốt, người anh trong lúc này muốn gập đầu giải thích là cô nhóc ngẩn ngơ lộ ra ánh mắt buồn tủi trước mặt. ngôn tình hài
Buồn sao?
Tần Quốc Trường quan sát đôi mắt trong veo như chứa vô vàn vì sao tinh tú, con ngươi đen sâu thẳm lộ ra vẻ buồn lãng mạn, tuổi thiếu nữ của cô hoá ra xinh đẹp đến mức màn đêm không có sức kháng cự.
Mà anh cũng vừa nhận ra, lúc này Vỹ Chu Đào chỉ mặc đồ ngủ, loại quần áo dài đến khủy, trùng hợp là cùng màu xanh nhạt với anh, khác một chỗ là quần áo của cô sặc sỡ hình gấu.
"Cậu Trường, thật ra em cũng vừa 18 tròn.."
Nghe vậy, Vỹ Chu Đào lại tỏ ra không biết gì, lon ton nhún nhún chân, vẫy vẫy tay với anh: "Con về ngủ trước nha cậu!"
Tần Quốc Trường chua chát gặng nụ cười nhàn nhạt: "Ừm, em ngủ ngon."
Vỹ Chu Đào bên ngoài cố gắng tỏ ra bình thường, đến góc khuất rồi đôi bàn chân nặng trịch, lủi thủi đi trong màn đêm tĩnh mịch.
Nhớ đến cảnh tượng Tần Quốc Trường vui vẻ bên người khác, bụng dạ cô ghen tị nhưng không nói ra. Bản chất của Nga vốn dĩ chỉ có thể làm bạn, cô nàng đó kì thực khó mà tin tưởng được, đôi lúc có tốt, đôi lúc lại giở chứng lật mặt, chuyện tốt xấu gì của cô ấy Vỹ Chu Đào đều biết tráo trội.
Từng có một thời điểm, Nga ra khỏi Tần Viên lấy cớ là đi chợ rồi ẩn tích ở nhà của bạn trai, do không thường xuyên được để mắt đến, cô nàng không lo lắng đến cái việc bị trừ lương hay mất việc. Mà bản tính thật sự của Nga là ham mê danh lợi, chỉ cần ai đối xử với cô ấy tốt bằng cách cho cô ấy món đồ giá trị, cô ấy sẽ cho là hắn đã say đắm cô không lối thoát và rơi vào ảo tưởng, sau đó vẫn rơi vào mộng rằng người đó vĩnh viễn không được thích người khác.
Tần Quốc Trường không may lại rơi trúng lưới tình của Nga.
Cô từng được nghe qua một câu, con người sống thật với bản chất của mình thì thật sự sẽ được hạnh phúc. Còn người rong ruổi tìm kiếm tình cảm chân thành thì mãi là kẻ đau khổ.
Người như Vỹ Chu Đào vừa có chút mê tín cũng không quá thực dụng, cô có tin vào số trời nhưng cũng tin vào khả năng nỗ lực của mỗi con người.
Từng bị rơi vào tiêu cực, lần này Vỹ Chu Đào lạc quan bỏ lại bộn bề phía sau, thế giới xô bồ biết bao nhiêu điều muộn phiền, cô được sống an nhàn với kha khá niềm vui đã là điều hạnh phúc mà cô từng bác bỏ.
Vài ngày sau.
Sau bữa tiệc chào đón Tần Quốc Trường trở về nhà, Vỹ Chu Đào như không một lần nữa được chuyển đồ đi đến khuôn viên của cậu chủ trẻ.
Đến cả việc dọn dẹp đồ đạc cá nhân cũng chưa kịp, Kim Nhu đẩy cô một mạch sang đó bảo xem tình hình thế nào.
Vỹ Chu Đào đến trước hàng rào, tay không xách váy vò vò, giậm giậm chân có thái độ tức tối. Cô không còn thích nơi này nữa, chủ của nơi này cũng không thích, sau khi nghiềm ngẫm kĩ càng và nghe được lời giải thích của đồng nghiệp thì cô đã hiểu được bản chất xấu xa mà anh ẩn ý qua từng lời nói.
Tần Quốc Trường là người xấu!
Lí do suốt mấy ngày nay cô núp mặt ở nhà sau đến tận khuya mới đấm bóp cho Kim Nhu cũng là vì anh, cũng may Kim Nhu dễ tính, nghe cô bảo công việc nhà sau bận rộn nên phải ở lại phụ giúp thì liền tin tưởng.
Nhưng cô không còn luyến tiếc gì cây táo đỏ ở nơi này nữa!
Tần Quốc Trường chính là đàn ông xấu!
Lòng thì than oán như vậy nhưng lòng cô cũng hèn hạ, sợ bị mắng đành vuốt mặt mày đang cau có làm cho nó thả lỏng mới đi vào trong.
Bước vừa đến phòng khách, Vỹ Chu Đào đã thấy 'tri kỉ' vừa mặc quần áo đẹp trốn việc dọn dẹp để đi hẹn hò với bạn trai, bạn trai của Nga là Tần Quốc Trường?
Vỹ Chu Đào thấy ngực mình như bị ghim dao găm, chi chít tỉ tê, không tạo ra tiếng động gì thêm, lặng lẽ lui về báo cáo tình hình.
"Con nói cái gì? Sao cứ phiền toái thế này?" Kim Nhu đập bàn đứng dậy, nếu có roi ở đây thì hứa với tâm là sẽ đánh đòn cô, bà hệt ai oán: "Ngốc quá là ngốc! Đi, đi theo bà!"
Nói rồi Kim Nhu lôi cô đến chỗ Tần Quốc Trường, sức lực tuổi già trong thời khắc đó nóng tính bùng nổ, một mạch là một mạch, không có cơ hội cho cô kèo nài.
Vỹ Chu Đào và Kim Nhu vào nhà rồi thì không còn thấy bóng dáng của cô hầu tên Nga đâu, vì thế sóng vai lên lầu, đi gõ cửa phòng Tần Quốc Trường.
Bên trong có tiếng lục đục rất lâu.
"Quốc Trường, mở cửa mau lên!"
"Chị đó đang tắm cho cậu chủ!" Vỹ Chu Đào không còn lời giải thích nào hợp lí hơn, nếu không tắm cho nhau thì làm sao gõ cửa mãi thế này mà không nghe cho được.
Kim Nhu tức giận vặn tay nắm, hùng hổ xông vào trong, có thể nói là lần đầu tiên tỏ thái độ nóng nảy ra mặt như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...