Khách quý đến Tần vương phủ xem lễ, phần lớn có của cải so với Khương nhị gia còn phong phú hơn nhiều.
Nhưng bọn họ không như phu thê Khương nhị gia‘ thổ hào ’( nhà giàu mới nổi) như vậy, bọn họ chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi, có giá trị so với phần của hồi môn của Khương Lộ Dao còn phân lượng hơn nhiều.
Phần lớn đều là kỳ trân dị bảo, châu hoàn trang sức, càng trân quý càng có vẻ thượng cấp.
Đây cũng là thế nhân công nhận cách phơi bày khoe của.
Ai cũng không ngờ sẽ có người đem ‘ thổ hào ’ khoe đến cực hạn, có lực rung động đến như vậy.
Của hồi môn của Khương Lộ Dao tiêu chuẩn là một trăm hai mươi nâng, chỉ có hai nâng đầu dùng ngọc như ý đè lên khế ước ruộng đất, hơn một trăm nâng còn lại đều là kim nguyên bảo, ngân nguyên bảo, chất đầy vung như núi nhỏ.
Mấy tên đại hán nâng của hồi môn mệt muốn hộc máu.
Màu vàng rực rỡ, từng lượng từng cục, Khương gia lấy phương thức thổ hào chứng minh Khương Lộ Dao là ‘ quý ’ nữ.
Hoàng thượng bình ổn kinh ngạc, quay đầu cười nói với hoàng hậu cùng phu thê Tần vương:
- Hôm nay trẫm đi một chuyến đến đây cũng không tệ, được mở mang kiến thức, thật sự mở mang kiến thức.
- Hoàng thượng…
Tần vương vừa sầu vừa bất đắc dĩ, có thân gia là thổ hào, cho dù là Đại Minh đệ nhất danh môn cũng có chút không chịu nổi.
- Ha ha ha.
Hoàng thượng thân thiết vỗ vai Tần vương:
- Trẫm thấy Vĩnh Ninh hầu thế tử cũng không tồi.
-...
Thân gia cực phẩm thổ hào như vậy, toàn bộ Đại Minh trừ Khương nhị gia, không còn người khác.
Hoàng đệ đi sớm, không thể nhìn Trạch nhi thành thân, haiz…
Hoàng Thượng cảm thán, Tần vương cùng hoàng hậu mở miệng trấn an một lúc lâu, sắc mặt hoàng đế mới hòa hoãn một ít, gọi Triệu Đạc Trạch đến:
- Thế tử phi là tổ phụ của ngươi định ra, Trạch nhi, ngươi không thể bạc đãi nàng.
- Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ rất đau tiếc nàng.
Vẻ mặt Triệu Đạc Trạch dào dạt hạnh phúc:
- Thần đã đáp ứng với nhạc phụ đại nhân, sẽ không cô phụ nàng.
Tần vương phi vui mừng liên tiếp gật đầu, cùng hoàng hậu nhỏ giọng nói:
- Cuối cùng thế tử cũng trưởng thành, thần phụ đối với phần của hồi môn mà mẫu thân của thế tử lưu lại, đã chọn mấy thứ làm sính lễ, đáng tiếc Khương gia không có đưa của hồi môn trở lại, tỷ tỷ rất hy vọng thế tử phi đeo Thương Hải Minh Châu.
Theo thông lệ phu gia đem sính lễ qua nhạc gia(nhà gái), nhạc gia có thể nhận lấy, sính lễ này là đưa cho nhạc gia, nhưng nếu phụ mẫu đau tiếc nữ nhi sẽ để sính lễ này thêm vào của hồi môn đem trở lại phu gia.
Hoàng hậu sớm biết Thương Hải Minh Châu được coi như sính lễ, cầm tay Tần vương phi:
- Tiên vương phi sẽ hiểu, ngươi nha, chính là quá thành thật, chờ sau khi Khương thị vào cửa, ngươi đem của hồi môn mà Dương thị lưu lại, giao cho nàng là được. Cố tình hào phóng đưa Thương Hải Minh Châu…Lúc này lại cảm thấy có lỗi với tiên vương phi? Khương nhị gia tính nết thế nào, ngươi không phải không biết, chỉ cần nhìn cách hắn đơn thuần đưa núi vàng núi bạc làm của hồi môn…Thương Hải Minh Châu rơi vào tay Khương gia, chính là Minh Châu phủ bụi trần, nếu lúc trước ngươi đưa vàng bạc là tốt rồi.
- Thần phụ đâu biết Khương gia sẽ đưa phần của hồi môn như thế.
Tần vương phi nhẹ giọng oán giận:
- Tuy Khương nhị phu nhân cũng nói thần phụ dọn sạch nhà kho, ai có thể ngờ của hồi môn đem đến sẽ là núi vàng núi bạc? Nào còn xứng danh môn phong phạm? Nương nương, thần phụ có chút sợ hãi thế tử phi.
- Ngươi nhu nhược lương thiện không giống tính tình của thế tử phi.
Hoàng hậu đối với Tần vương phi là ưu ái có thêm, Tần vương phi thường xuyên vào cung hàn huyên cùng hoàng hậu.
Thái tử cũng cần Tần vương phủ duy trì, Khương Lộ Dao tiến cung kêu oan thỉnh chỉ giải trừ hôn ước, khiến hoàng hậu có ấn tượng không tốt, một chút việc nhỏ liền nháo đến hoàng cung, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt đẹp gì.
Huống chi Từ Anh đã chết, hoàng thượng cũng nói không liên quan đến Triệu Đạc Trạch.
Vậy mà Khương Lộ Dao cố tình không thuận theo, không buông tha, buộc hoàng thượng hạ chỉ khai quan nghiệm thi, lăn lộn một người đã chết, khiến Từ Anh không được yên bình.
Hoàng Hậu cũng định có ý kiến, chỉ là Từ gia hiện giờ xưa đâu bằng nay, thái hậu lại luôn sủng ái Triệu Đạc Trạch, hoàng hậu không dám tỏ vẻ.
Tần vương phi óng ánh nước mắt, tiếc hận than nhẹ:
- Anh nhi chỉ là nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Cọc án này đã có định luận, Tần vương thế tử vô tội, Từ Anh âm hiểm ác độc, ý đồ dùng cái chết hãm hại Tần vương thế tử để báo thù cho Từ Nghiễm Lợi.
Tần vương phi không dám nói những lời này với ai, chỉ có ở trước mặt hoàng hậu nương nương, nàng mới biểu lộ đau lòng đối với Từ Anh, hoàng hậu đã từng rất xem trọng Từ Anh…
Hoàng hậu yên lặng thở dài một tiếng, thấy hoàng thượng cùng Tần vương thế tử ở chung cực kỳ hòa hợp, nhíu mày áp xuống tâm tư muốn vì Từ Anh nói tốt một hai câu.
- Ngươi phải quản giáo thế tử phi thật tốt, nàng hành sự quá mức lỗ mãng, không chỉ nàng mất mặt, Tần vương phủ cũng sẽ mất mặt theo.
- Thần phụ nào dám quản giáo thế tử phi?
Tần vương phi lắc đầu:
- Thế tử cực kỳ thương tiếc nàng, vì nàng chuyện gì cũng dám làm, đáng lẽ tân phòng thu thập một chút là có thể dùng, nhưng thế tử ghét bỏ điềm xấu, không trụ lại, hôn kỳ cận kề như vậy, làm sao có thời gian tu sửa lần nữa? Thế tử nhìn trúng sân viện mà tiên Tần vương yêu thích nhất...
(Yul: những người có chức tước cao mà chết rồi sẽ thêm từ tiên trước danh tự nha các nàng.)
- Quan Sư Các?
- Ừ.
Hoàng hậu vô cùng kinh ngạc, ở Tần vương phủ, nơi phú quý đường hoàng nhất đương nhiên là sân viện mà phu thê Tần vương phu thê cư trú.
Nhưng nơi độc đáo nhất, mọi người đều muốn trụ lại chính là Quan Sư Các, nghe nói lão Tần vương đã từng thỉnh cao tăng đến Quan Sư Các chúc phúc.
Chỉ cần phu thê nào ở lại Quan Sư Các sẽ được Phật tổ Bồ Tát phù hộ.
Sau khi lão Tần vương qua đời, Quan Sư Các bị niêm phong, trừ định kỳ quét tước, tu sửa ra, thái phi từng hạ lệnh mặc kệ là ai cũng không được trụ lại hay tiến vào Quan Sư Các.
Hoàng hậu hỏi:
- Thái phi đồng ý?
- Ừ.
Tần vương phi cảm khái cười khổ:
- Thái phi rất đau tôn tử, thế tử lại quỳ, lại cầu, thái phi đã đáp ứng rồi.
- Ngươi cũng không dễ dàng…
Hoàng hậu đối với Tần vương phi tăng thêm vài phần thương hại, cảm thấy Tần vương phi làm kế mẫu của Triệu Đạc Trạch cũng rất khó xử.
Có tư sinh tử được sủng ái, thật sự xem nhẹ cũng không được, cho dù trong lòng vì thân sinh nhi tử mà sốt ruột, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Hoàng Hậu nghĩ tới đám huynh đệ của thái tử, liền cười khổ nói:
- Ngươi khó xử chỉ có ta mới hiểu được, ngươi hãy yên tâm, chờ nhi tử của ngươi thành thân, bổn cung cũng sẽ không để hắn quá khó coi.
- Nương nương, thần phụ không xem người là người ngoài, mới nói nhiều vài câu, thần phụ cũng không phải một hai bắt bọn họ áp chế thế tử, bọn chúng đều là nhi tử của vương gia, thần phụ biết thân biết phận…
- Ngươi không cần phải nói, chỉ cần tiếp nhận bổn cung ban thưởng là được, ngươi quen biết bổn cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bổn cung còn không hiểu tính tình của ngươi như thế nào sao?
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tần vương thế tử, đừng thấy hiện giờ hoàng thượng đối với Triệu Đạc Trạch là ân sủng có thêm.
Hoàng thượng thật sự quan tâm ai cũng khó có thể nói, nhìn Tần vương thế tử có phẩm mạo giống lão Tần vương, hoàng thượng sẽ không sợ hãi sao?
Nếu không phải Triệu Đạc Trạch vừa cứu hoàng trưởng tử, giúp hoàng thượng tránh được xung đột cùng các hoàng tử.
Thì hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Đạc Trạch dám huỷ hoại phụ chính đại thần của thái tử.
Hoàng Hậu cân nhắc hoàng thượng cả đời, nếu nàng không hiểu tính tình của hoàng thượng, sẽ không thể ở trong rất nhiều phi tần mà bước lên hậu vị.
Từ Nghiễm Lợi là người mà hoàng thượng dụng tâm bồi dưỡng, cũng là phụ chính đại thần mà thái tử có thể khống chế.
Mười mấy năm bồi dưỡng tạo hình, bị Triệu Đạc Trạch huỷ hoại, trong lòng hoàng thượng không hận?
Nếu muốn tìm một đại thần giống như Từ Nghiễm Lợi, thật sự quá khó khăn, hoàng hậu cũng hận Triệu Đạc Trạch, nếu không phải vì hắn, sao thái tử có thể ngã bệnh?
Bởi vậy, hoàng hậu càng ngóng trông Tần vương phi có thể cho phu thê Triệu Đạc Trạch đẹp mặt.
Tốt nhất là Tần vương phi có thể nâng thân sinh nhi tử đoạt lấy vị trí thế tử của Triệu Đạc Trạch.
Tuy rất khó, nhưng chỉ sợ hoàng thượng cũng đang chờ ngày này.
Có huyết thống của Dương Soái, Triệu Đạc Trạch làm người quá chói mắt, hắn sinh động ở trên triều đình một ngày, sẽ có rất nhiều người ngủ không yên.
Đừng nói làm kế mẫu sẽ vì tư sinh tử mà phụng hiến, tuy Tần vương phi biểu hiện rất khá, nhưng nàng là mẫu thân của ba nhi tử.
Hoàng hậu không tin nàng không có tiểu tâm tư, không phải kế mẫu nào cũng là thánh nhân.
Hoàng hậu cũng không muốn ở cùng thánh nhân, đối với năng lực chiến đấu của Tần vương phi, hoàng hậu vẫn luôn coi trọng.
Tần Vương phi thiện lương rộng lượng cũng chỉ có thể lừa gạt người không biết chuyện, mỗi người đều hướng tới phẩm tính công chính, thiện lương, tốt đẹp, nhưng ở trong thế tục hồng trần, ai có thể làm người không có tư tâm?
Có lẽ Tần vương phi cũng không định làm như thế nào với Triệu Đạc Trạch, nhưng nàng nhất định sẽ vì thân sinh nhi tử mà suy nghĩ.
Suy bụng ta ra bụng người, hoàng hậu thực sự lý giải tình thương nhi tử của Tần vương phi.
Đều làm mẫu thân, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nhi tử bị huynh trưởng áp chế cả đời?
- Nương nương…
Tần Vương phi còn định giải thích, hoàng hậu nhẹ giọng nói:
- Bổn cung hiểu ngươi trôi qua cũng không dễ dàng, ta khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có thanh danh tốt, đối với thế tử lại yêu thương hết lòng, tương lai vì vinh dưỡng mà cố sống chung. Nhưng người hiếu thuận với ngươi chỉ có thể là thân sinh nhi tử, ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bị áp chế cả đời?
Tần Vương phi cúi đầu:
- Nương nương nói đúng, nhưng thần phụ nghĩ dù bọn chúng không có tước vị, thì bọn chúng cũng không dám có tư tâm, dù sao ở văn võ, bọn chúng khổ tâm rèn luyện, từ nhỏ bọn chúng đã biết hiểu bọn chúng không giống thế tử trời sinh đã có được hết thảy.
- Nếu đã như thế, bổn cung sẽ nhắc tới bọn chúng trước mặt hoàng thượng cùng thái tử.
- Đa tạ hoàng hậu nương nương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...