Hầu Môn Kiêu Nữ

Dương môn thái quân nhìn tôn tử duy nhất sắp rời đi, cuống quít bò dậy, dưới chân mất trọng lực, nàng xém té ngã, loạng choạng hai ba bước chân mới đứng vững, nắm chặt ống tay áo của Khương nhị gia:

- Không được, ngươi không thể mang  Gia Bảo đi.

- Trong lòng trong mắt ngươi còn có Gia Bảo? Tự ngươi nhìn xem nhân gia nào giáo dưỡng tôn tử giống như ngươi? Ngươi quan tâm Gia Bảo cái gì? Chỉ vì hắn là người nối dõi tông đường của Dương gia?

Khương nhị gia đẩy Dương môn thái quân qua một bên:

- Ngươi biết rõ thân thể của hắn không tốt, còn không ngừng bức bách hắn đọc sách, luyện võ, có phải ngươi muốn nhìn hắn chết ngươi mới tâm an?

- Không phải, không phải.

Thái quân biện giải nói:

- Ta chỉ muốn chấn hưng Dương gia.

- Ngươi không hiểu, ta chỉ muốn Gia Bảo trôi qua ngày tháng đơn giản, vui sướng, cho dù sau này Dương gia hưng thịnh, hay sa sút, ta chỉ cầu Dương Gia Bảo có thể bình an sống sót, huyết mạch Dương gia có thể truyền thừa. Trải qua nhiều như vậy ngươi còn không rõ, phú quý công danh chỉ là một giấc mộng.

Khương nhị gia thương cảm thở dài:

- Giấc mộng phú quý này, trói buộc rất nhiều người, ngươi nên tỉnh.

- Gia Bảo, ta mang ngươi đi tìm A Trạch, về sau ngươi hãy ở cùng biểu ca của ngươi đi, nhớ nghe lời biểu tẩu của ngươi, đừng đem phiền toái đến cho biểu tẩu của ngươi.

- Người là tổ phụ sao?

Khương nhị gia nhìn đôi mắt Dương Gia Bảo hồn nhiên đến cực điểm, trong lòng có chút chua xót, không thể ở trước mặt hắn thừa nhận bản thân là Dương Soái, nâng tay sờ đầu Dương Gia Bảo:

- Đi thôi.

- … Công…

Đại cữu mẫu như bị người bịt miệng, không thể gọi hai chữ công công, nàng hỏi:

- Đưa Gia Bảo đi Tần vương phủ ổn sao?

- Tạm thời để hắn ở lại Tần vương phủ một thời gian, có A Trạch cùng Dật nhi, không ai dám bạc đãi hắn. Tần vương không có bản lĩnh, cũng không có can đảm dám không chiêu đãi Gia Bảo. Tuy gần đây A Trạch rất bận, nhưng vẫn có thời gian phụ đạo võ nghệ cho Gia Bảo, ba người bọn họ độ tuổi không sai biệt lắm, Gia Bảo ở cùng bọn hắn, sẽ giống nam tử hán, không phải là hài tử đi theo đám phụ nhân các ngươi.

- Ta đã không trông cậy vào chuyện chấn hưng Dương gia, cũng không thể nhìn huyết mạch Dương gia sống cuộc đời hèn mọn, yếu đuối, vô năng.

Vì Khương nhị gia hổ thẹn với Dương Soái, mới muốn mang Dương Gia Bảo đi, lẽ ra hắn có thể tự dưỡng.

Sau đó hắn lại nghĩ, nếu giáo Dương Gia Bảo thành ăn chơi giống hắn, không chừng Dương Soái tức giận mà sống lại, dù gì anh linh Dương Soái hiện thân, sẽ hù chết rất nhiều người.

Vì thế nhân suy nghĩ, hắn vẫn nên đưa Dương Gia Bảo đến Tần vương phủ mới thỏa đáng.

Dao Dao biết dạy người.

Nếu không có Dao Dao thường xuyên chỉ điểm, Khương nhị gia cũng không đi đến ngày hôm nay.

- Ngươi cũng có thể tùy lúc tới Tần vương phủ thăm Gia Bảo, chỉ là nàng ta không cho phép xuất môn!


Khương nhị gia chỉ vào Dương môn thái quân nói:

- Nhớ kỹ, không được cho nàng ta tới Tần vương phủ.

- … Dạ.

- Còn nữa, đám đệ muội của ngươi… Nếu muốn trở về nhà, ngươi sai người đưa các nàng về ngoại gia đi.

Khương nhị gia nói với một đám quả phụ:

- Là Dương gia bạc đãi các ngươi. Dù các ngươi không muốn về ngoại gia, ngày thường cũng có thể ra cửa thăm thân nhân thăm bằng hữu, không cần thủ Dương gia, thủ một tòa phủ đệ không có hy vọng.

Một trận gió thổi qua, Khương nhị gia dẫn Dương Gia Bảo rời khỏi Dương gia, phía sau truyền đến tiếng khóc la của Dương môn thái quân:

- Trả Gia Bảo lại cho ta.

Ngay sau đó "phốc" một tiếng, Dương Gia Bảo quay đầu lại:

- Tổ mẫu hộc máu.

- Nàng xứng đáng!

- Chỉ là tổ mẫu…

- Gia Bảo muốn hiếu thuận tổ mẫu?

- Dạ.

Dương Gia Bảo gật đầu, tuy tổ mẫu rất nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn muốn hiếu thuận tổ mẫu.

Khương nhị gia rất thích hài tử hiếu thuận, hiếu thuận mới là đạo làm nhi tôn, sờ đầu Dương Gia Bảo:

- Tốt, Gia Bảo muốn hiếu thuận tổ mẫu là đúng, chỉ là hiện tại ngươi lấy cái gì để hiếu thuận với tổ mẫu ngươi? Tình trạng của Dương gia, ngươi cũng nên hiểu biết vài phần, chỉ có ngươi chân chính đứng lên, Dương gia mới có thể khôi phục sinh cơ. Ngươi không chỉ hiếu thuận tổ mẫu của ngươi, còn có bá mẫu thẩm thẩm, nếu ngươi là huyết mạch duy nhất của Dương gia, thì phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố các nàng.

- Hiện giờ, ngươi có thể gánh vác sao?

- Không thể.

- Cho nên ta đem ngươi giao cho biểu ca của ngươi, hắn sẽ giúp ngươi làm một nam nhi.

- Ta nhất định sẽ nghe lời biểu ca.

- Tốt.

Khương nhị gia sai người đưa Dương Gia Bảo đến Tần vương phủ, nghĩ đến Dao Dao, A Trạch cùng Triệu Đạc Dật nhất định sẽ chiếu cố hắn.

- Nhị gia, người còn đi đâu?

- Đi hoàng cung.


Khương nhị gia cười chua xót, đại náo Dương gia, mang huyết mạch duy nhất của Dương gia đi, không chừng trong lòng hoàng thượng sẽ nghĩ hắn như thế nào, trời đất chứng giám, tuy Khương Nhị gia cũng có ý tứ nắm chắc mạch máu của Dương gia, nhưng hắn muốn vì Dương Soái giữ huyết mạch duy nhất này.

Hoàng thượng hận Dương gia như vậy, sao có thể để Dương Gia Bảo thành niên?

Có thể trơ mắt nhìn Dương Gia Bảo thành tài?

Không tiêu trừ cây kim trong lòng hoàng thượng, Khương nhị gia sợ hắn nhất thời mềm lòng mà đem lại phiền toái cho nữ nhi cùng tiểu tế.

Huống chi hắn diễn vai Dương Soái, diễn có chút nhập thần, nếu hoàng thượng thật sự coi hắn như Dương Soái, hoặc là cho rằng hắn có dã tâm, Khương nhị gia khóc không ra nước mắt.

Khương nhị gia không muốn vì vậy mà bị hoàng thượng xử lý.

Hắn vẫn là Khương Thừa Nghĩa, vĩnh viễn làm không thể thành Dương Soái.

Về sau hoàng thượng hạ lệnh, hắn mới nhập vai Dương Soái, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, đánh chết hắn cũng không giả danh Dương Soái nhập thân.

_______________________________________

Khương Nhị gia quỳ ngoài cửa cung, dùng sức dập đầu:

- Hoàng thượng, thần thỉnh tội với người.

Trong hoàng cung, hoàng đế cầm mật báo ném vào chậu than, ánh mắt hàm chứa một chút cảm giác phức tạp, hận Dương Soái vài thập niên, hôm nay hắn phát giác…

Ở trong hận ý, hắn đối với Dương Soái cũng có vài phần nói không rõ, nói không rõ cảm xúc hỗn loạn trong đó.

- Không phải đối với ngươi, mà là đối với Khương Thừa Nghĩa!

Hoàng đế tự nói với chính mình:

- Trẫm cho ngươi lưu lại một phần huyết mạch đã là phá lệ khai ân, tuy Khương lão nhị không bằng ngươi, không có khả năng, vì hắn một lòng trung thành với trẫm, trẫm mới nghĩ tới năm đó...

Ai cũng không biết năm đó hoàng đế bắt đầu dùng Dương Soái, hắn sẽ đối mặt với áp lực cùng tín nhiệm.

Nếu không phải Dương Soái lấy kinh thành ra đặt cược. Không hề để ý tới hoàng đế, nếu không phải Dương Soái khiến lão Tần vương nhiễm bệnh, cùng cừu thị hoài nghi hoàng đế, hoàng đế sẽ không đến mức xử hắn thiên đao vạn quả, đoạn tuyệt nhi tử nối dòng của hắn.

- Bệ hạ?

- Để hắn quỳ.

Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt, ai dám nói Khương Thừa Nghĩa không đúng?

Tài trí bình thường có thể nghĩ đến chuyện diễn trò ở cửa cung?

Hiện giờ bắc cương phòng tuyến không xong, thái tử bệnh nặng, lúc hoàng đế long thể bất an, Dương Soái đột nhiên hiển linh, sẽ ủng hộ dân tâm sĩ khí, có thể giúp hoàng đế ổn định kinh thành.

Khương Nhị gia ở cửa cung quỳ một canh giờ, toàn bộ kinh thành đều chú ý tình trạng ở cửa cung, lúc này Khương Thừa Nghĩa chính là Dương Soái.


_______________________________________

Vĩnh Ninh hầu không còn tâm tư chơi cờ cùng Gia Mẫn quận chúa, phái người ra ngoài nghe tin tức, Vĩnh Ninh hầu cười khổ nói:

- Nhìn xem, ai có thể dưỡng ra lão nhị? Hắn đem Dương Gia Bảo rời khỏi Dương gia, có gì mà hắn không dám làm?

Dương Gia Bảo là huyết mạch cuối cùng của Dương Soái, cũng là trụ cột của Dương gia, hiện giờ Dương môn thái quân đau khổ nhìn rễ và mầm bị nhổ đi, đem tới trồng bên người phu thê Triệu Đạc Trạch, ảnh hưởng quá lớn.

- Lão nhị là người thiện tâm, nếu không phải thật lòng hổ thẹn với Dương Soái, thương tiếc Dương Gia Bảo, hắn sẽ không đưa Dương Gia Bảo cho Dao Dao.

Gia Mẫn quận chúa vỗ vỗ tay Vĩnh Ninh hầu:

- Vì hắn là người tri ân báo đáp, chúng ta mới không chọn sai thế tử, Khương gia mới có thể có người kế tục.

Vĩnh Ninh hầu gật đầu:

- Là ta xem nhẹ lão nhị, cũng xem nhẹ tấm lòng của Dao Dao cùng A Trạch.

- Hầu gia, nhị gia đi cửa cung.

- Cái gì? Cửa cung?

- Dạ.

Vĩnh Ninh hầu trợn tròng mắt, vỗ án tán dương:

- Lão nhị kỳ tài.

Gia Mẫn quận chúa cũng cảm thán liên tục:

- Thật khó cho hắn có thể nghĩ như thế, cho dù là người thông minh đến cực điểm cũng khó có thể làm tới bước này, ngày thường hoàn toàn nhìn không ra lão nhị lại có năng lực này.

- Hắn sợ chết, sợ liên lụy nhi nữ tôn tử, cho nên không nghĩ nhiều bằng người khác, hoàn toàn làm việc theo cảm giác. Sẽ ít băn khoăn đắng đo hơn người khác.

Người thường làm việc bằng trực giác so với người có tâm cơ thâm trầm càng dễ tiếp cận chân tướng.

Gia Mẫn quận chúa gật đầu, dù là Dao Dao cũng không nhất định có thể nghĩ đến.

- Ngươi nói xem, có phải lão nhị sợ Dao Dao trách cứ hắn chuyện hắn đem Dương Gia Bảo ra khỏi Dương gia, mới cố ý đi cửa cung? Dao Dao thấy hắn vừa ăn mệt lại còn bị phạt, nhất định đau lòng, làm sao trách hắn?

- Rất có khả năng.

Gia Mẫn quận chúa cùng Vĩnh Ninh hầu nhìn nhau cười, Gia Mẫn quận chúa nói:

- Trước kia ta cho rằng lão nhị dưỡng không ra Dao Dao, hiện giờ xem ra là ta nghĩ sai rồi, không có lão nhị, sẽ không có Dao Dao.

Đổi lại phụ thân khác, sẽ không hoàn toàn tin tưởng nữ nhi như thế, càng sẽ không nghe lời nữ nhi nói.

- Bọn họ có duyên phận tu luyện từ kiếp trước, đổi ai cũng không được.

Vĩnh Ninh hầu cũng không hâm mộ:

- Có lão nhị cùng tôn nữ tôn tử cũng là phúc khí của chúng ta, thân sinh nhi nữ cũng không hiếu thuận đến như vậy, bọn họ so với thân sinh còn tốt hơn.

- Hừ.

Gia Mẫn quận chúa xụ mặt nói:

- Bọn họ không phải thân sinh cốt nhục của ngươi? Ngươi đừng có giả ngu với ta?


- Không có, không có.

Vĩnh Ninh hầu vội vã dỗ ngọt Gia Mẫn quận chúa.

_______________________________________

Tần vương phủ.

Sau khi Tần vương biết chuyện Dương Gia Bảo bị đưa đến vương phủ, cơn đau đầu càng kịch liệt, Khương nhị gia, rốt cuộc bổn vương thiếu ngươi cái gì?

- Hay là ngươi đi nói với Khương nhị gia đi?

Thái phi cũng không muốn tiếp nhận Dương Gia Bảo:

- Hắn cũng lớn rồi, cho dù là biểu đệ của A Trạch, cũng không thể ở lại vương phủ, tình ngay lý gian, dễ bị thị phi, chúng ta cũng vì tôn tức mà suy nghĩ.

- Ta không thể đi.

Tần vương đỡ trán thống khổ nói:

- Hiện tại hắn là Dương Soái, là nhạc phụ của bổn vương, chỉ cần hắn nói một câu khiến bổn vương chăm sóc Dương Gia Bảo, bổn vương dám không đáp ứng sao? Mẫu phi, đừng nghĩ hắn làm không được. Bổn vương…Thật sự không muốn tái kiến nhạc phụ đại nhân.

Thái phi nhụt chí thở dài: 

- Nhi tử của ta mệnh thật khổ a, như thế nào lại để cho hắn làm Dương Soái?

- Mẫu phi, đừng nói nữa. Tóm lại Dương Gia Bảo sẽ để phu thê A Trạch chiếu cố, người coi như không nhìn thấy đi. Nếu hắn ở cửa cung thỉnh tội, chỉ cần hoàng thượng không nói hắn có tội, bổn vương cũng không thể đem Dương Gia Bảo trả về Dương gia.

Tần vương biết hoàng thượng sẽ không phán người bị Dương Soái nhập thân là có tội, cuối cùng nhất định là giai đại vui mừng, Quân thần ôm nhau chụm đầu khóc lóc, cùng nhau tâm sự, sinh ly tử biệt.

Khương nhị gia quỳ càng lâu, càng thể hiện ra Khương nhị gia...Không đúng, phải là Dương Soái trung thành, hiện ra hoàng thượng hối hận khi sát hại Dương Soái.

Để cho Tần vương phẫn hận chính là chỗ này, hắn cũng không thể ngờ được.

Tần vương phủ phải lao tâm lao lực, còn phải dưỡng Dương Gia Bảo thật tốt, nhưng ưu việt này nọ một mình Khương nhị gia chiếm hết, trong lòng Tần vương một bụng hỏa khí.

- Chuyện về Khương nhị gia tạm thời để qua một bên, chuyện kế phi hiểu biết y thuật, nhi tử của ta nghĩ như thế nào?

- Mẫu phi…

Tần vương vẫn còn cảm tình với Tần vương phi, hắn lại luôn tỏ ra tình thâm ý trọng với thê tử, thấp giọng nói:

- Nàng chỉ hiểu biết một chút.

- Không phải một chút.

Thái phi khẳng định nói:

- Tuyệt đối không phải chỉ hiểu biết một chút.

- Không phải người cũng đã sai thái y bắt mạch rồi sao? Thân thể nhi tử rất tốt.

- Hôm nay ngươi rất tốt, ngày mai đâu?

Thái phi nói:

- Không có người làm nương nào lại không vì thân sinh nhi tử mà suy xét, ta biết ngươi không có tâm tư phế địa vị thế tử của A Trạch, nhưng nếu nàng…Độc kinh cùng y kinh cũng tinh thông...Ta nạp cho ngươi hai vị trắc phi, về sau cách xa nàng một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui