Hầu Môn Độc Phi

Nếu Tam phu nhân còn tỉnh nàng sẽ không nói thêm cái gì, bất quá nàng ta đã uống thuốc mê giờ này đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, giống như người chết, nàng ta có chết cũng không biết nhưng nàng sẽ không để nàng ta chết đơn giản như vậy.

Hiện tại đối mặt với Tam phu nhân đã hôn mê, Tần Song Ngọc không kiêng kị ngửa mặt nói, "Tam phu nhân a Tam phu nhân, số ngươi thật tốt được lão gia thương yêu thật sự là may mắn, nhưng vận may của ngươi đã dùng hết rồi, biết không? Vì hôm nay đã đã vắt óc nghĩ thật lâu, vì ngươi mà chuẩn bị một nam nhân vô cùng háo sắc, đợi lát nữa ngươi hưởng thụ thật tốt cá nước thân mật đi! Đáng tiếc lão gia không ở trong Thiên Linh Tự, sợ không có cách nào tận mắt chứng kiến ngươi dâm đãng hồng hạnh vượt tường, bất quá tất cả tăng nhân Thiên Linh Tự cùng khách hành hương sẽ cùng chứng kiến một khắc kia, qua ngày mai, sợ rằng ngươi sẽ trở nữ nhân dâm đãng nhất, nữ nhân như vậy, lão gia như thế nào có thể tiếp tục muốn ngươi? Tam tỷ, ta nói này Song Ngọc đã vì ngươi mà chuẩn bị lễ vật này ngươi chắc sẽ hài lòng? Ha ha...."

Tần Song Ngọc ha ha cười lớn tiếng, trong tiếng cười mang theo vô vàn ngông cuồng, nàng chờ giờ khắc này đã nhiều ngày, nhàn nhạt lướt qua Tam phu nhân hai mắt nhắm chặt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Ngươi biết không? Tại sao đôi mắt của ta lớn lên lại giống ngươi? Hiện tại ta cũng không biết nên nói cảm tạ ngươi hay nên hận ngươi, có lẽ bởi vì ánh mắt của ta giống ngươi lão gia mới có thể lấy ta làm thiếp, thay ta chuộc thân, để ta kết thúc những ngày đón tiếp mê hoặc kia, ở An Bình Hầu phủ mặc dù là một thiếp thân nhưng so với thanh lâu mà nói cũng là tốt hơn rất nhiều, nói như vậy ta chính là phải nói cám ơn ngươi mới phải."

Tần Song Ngọc nói không sai, An Bình Hầu phủ nạp nàng làm thiếp bởi ánh mắt giống Tam phu nhân, đây là nguyên nhân quan trọng nhất, An Bình Hầu phủ muốn cưới vợ bé để rời sự chú ý của Lưu Hương Liên đối với Tam phu nhân nhưng kinh thành nữ nhân quá nhiều hắn ta là một Hầu gia có nhiều người cho hắn lựa chọn, không phải sao? Chính vì ánh mắt An Bình Hầu gia mới chọn Tầm Song Ngọc.

"Đáng tiếc a! Tam phu nhân lão gia thương ngươi như thế nào? Cưng chiều ngươi như thế nào? Hết thảy ngươi không có phúc hưởng thụ!" Tần Song Ngọc cắn trặt hàm răng tựa như đang phát tiết lửa giận trong lòng, đè nén lâu như vậy rốt cục cũng được phá bỏ, trong lòng nàng bây giờ rất sung sướng a.

Chẳng qua là nàng quá mức hưng phấn không có phát hiện Tam phu nhân hôn mê tay giật giật, hành động giất nhỏ rồi lại giống như người đang hôn mê không có chút nào dị thường.

Tần Song Ngọc cười đủ rồi, nghĩ tới mục đích hôm nay vẫn chưa đạt được nàng liền trẫn tĩnh xuống, đúng vậy đây mới là bắt đầu, nàng vẫn còn phải chờ xem cuộc vui. Nàng ngược lại muốn nhìn Tam phu nhân ngày mai sau khi tỉnh lại, phát hiện nàng cùng một nam nhân không phải lão gia ngủ cùng nhau sẽ như thế nào đả kích! Mà lão gia đây? Nàng cũng muốn xem một chút, hắn khi biết được bảo bối hắn sủng ái lại cùng một nam nhân khác ở Thiên Linh Tự tằng tịu với nhau sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Trong lòng Tần Song Ngọc lóe ra sự độc ác, xoay người tới cửa, mở cửa ra, đợi khi tiến vào lần nữa sau lưng nàng ta có thêm hai người nam nhân cao tráng(cao lớn, tráng kiện), đợi khi ba người vào trong gian phòng, Tần Song Ngọc nhìn Tam phu nhân hôn mê lạnh lùng mở miệng phân phó hai người bên cạnh, "Đem nàng mang đi!"

Hiện tại nàng muốn đem Tam phu nhân "hoàn hảo không tổn hao gì" đưa đến gian phòng Thu lão gia, lấy bản tính của Thu lão gia lấy được một lần không đủ, xem ra tối này hắn sẽ không ngủ mà Tam phu nhân..... Hừ nàng ta sẽ bị!

Hai nam nhân theo Tần Song Ngọc như lời nói đem Tam phu nhân lên thời điểm nhìn thấy Tam phu nhân, trong mắt hai người không khỏi xẹt qua tia kinh ngạc, phu nhân này mặc dù mang theo vết sẹo nhưng bộ dạng vẫn rất mê người.

Ba người rời khỏi gian phòng của Tam phu nhân, bởi đêm đã khuya, lúc này người trong Thiên Linh Tự đa số đã ngủ, ba người hướng một hướng khác đi, cách đó không xa trong một sương phòng, cửa rất nhanh mở ra lại đóng vào, kia chính là gian phòng của Đại phu nhân, người mở cửa đóng cửa chính là Cố đại nương, Cố đại nương vừa rồi luôn ở một bên chú ý động tĩnh trong gian phòng của Tam phu nhân, thấy đám người Tần Song Ngọc đem Tam phu nhân đi ra ngoài liền lập tức vội vã trở về phòng, hướng Đại phu nhân báo cáo, "Tam phu nhân đã đắc thủ!"

"Nga? Vậy cũng muốn chúc mừng nàng." động tác Đại phu nhân gảy tràng hạt dừng lại một chút, ánh mắt xẹt qua một đạo sắc bén.

"Phu nhân, chúng ta có phải nên mau chân tới xem náo nhiệt?" Cố đaị nương thử dò xét nói, chuyện Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân liên hiệp nàng biết, Đại phu nhân không có lừa gạt nàng.


"Xem náo nhiệt? Không, chúng ta nhìn cái gì náo nhiệt? Xem náo nhiệt cũng không phải lúc này." Khóe miệng Đại phu nhân âm độc vui vẻ, nhìn Cố đại nương một cái, "Cố đại nương ngươi vừa rồi nhìn hết thảy, ngươi phải hảo hảo nhớ kĩ, đến lúc đó ở trước mặt lão gia ngươi chính là nhân chứng, chứng minh Ngũ phu nhân hãm hại Tam phu nhân, hiểu chưa?"

Cố đại nương khẽ cau mày, suy nghĩ lời nói của Đại phu nhân, ánh mắt bỗng sáng lên, "Phu nhân, người muốn một hòn đá hạ hai con chim? Mượn cơ hội này diệt trừ Ngũ phu nhân?"

"Ta chưa diệt trừ nàng ta thì nàng ta cũng sẽ tìm ta, ta nhẫn tiện nhân Tần Song Ngọc kia đã lâu, nàng ta cho rằng nắm trong tay chút quyền lực thì tài trí đã hơn người, hừ lần này để cho nàng ta biết cùng ta đấu nàng ta vĩnh viễn chỉ có nước thua." ánh mắt Đại phu nhân rét lạnh, nghĩ tới những lần Tần Song Ngọc tới Cẩm Tú Các đùa bỡn nàng, trong lòng nàng hận khí lại nổi lên, bất quá khi nghĩ nàng sẽ mượn cơ hội này để giệt trừ Tàn Song Ngọc trong lòng lại cực kì sung sướng.

Tần Song Ngọc kia sợ là còn không biết, lần này nàng ta chính là tự cầm hòn đá đập chân mình đi!...

Một đêm này Thiên Linh Tự có thể nói là vô cùng náo nhiệt, Đại phu nhân sau khi lấy được tin tức liền an tâm đi ngủ, nhưng có mấy người như cũ hoạt động.

Trong bóng tối An Ninh cùng Phi Phiên yên lặng đi theo đám người Tần Song Ngọc, hai người bọn họ tận mắt thấy Tần Song Ngọc cùng Thu lão gia bàn bạc, rồi đến Tam phu nhân được đem ra ngoài, hiện tại mấy người đều đang ở trong viện có gian phòng của Thu lão gia.

"Tiểu thư, có phải hay không muốn ta xuất thủ?" Phi Phiên thấp giọng ở bên An Ninh nói, ý tứ rõ ràng, mắt thấy Tần Song Ngọc đưa Tam phu nhân tới chỗ Thu lão gia bỉ ổi nếu không cứu người như vậy đợi đến khi vào đưa Tam phu nhân vào trong sẽ hành động không tiện.

An Ninh liễm liễm mi, cũng không có lên tiếng, trầm mặc chốc lát, An Ninh nói, "Cứu người cũng không phải là chuyện của chúng ta."

Phi Phiên đứng hình, còn chưa rõ ý tứ An Ninh liền thấy một Thân ảnh hướng đám người Tần Song Ngọc xuất kích, hai người cướng tráng kía căn bản không chịu nổi một kích, chỉ một chút hai người kia liền bị đánh ngất xỉu, ở phía trước Tần Song Ngọc ý thức được chuyện gì không đúng lập tức quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, há miệng liền bị trặn lại, một giây tiếp theo cả người liền bất tỉnh nhân sự.

Ba người té xuống đất, Tam phu nhân vốn bất tỉnh lại đứng lên, bộ dạng nàng vẫn ôn hòa như cũ nhưng trong ánh mắt thêm phần lãnh ý.

'Tiểu thư, người không sao chứ?" Không phải ai khác đây chính là phu xe của nàng Lăng bá, Lăng bá ân cần quan sát Tam phu nhân, mới vừa rồi hắn cho là tiểu thư thật bị người ức hiếp, hoàn hảo, tiểu thư đã hồi tỉnh.

Tam phu nhân lắc đầu một cái, ánh mắt một mảng thâm trầm, không tệ, nàng chính là không có chuyện gì, vừa rồi hôn mê chính là nàng giả bộ, ngược lại nghe được rất nhiều chuyện, Tần Song Ngọc thế nào cũng không nghĩ ra khi nàng để rơi một chiếc khuyên tai vào trong ly trà viên trân châu kia có thể giải trừ trăm loại độc, cho nên, căn bản nàng không sợ uống ly trà kia, uống xong ly trà nàng cũng hùa theo dò xét Tần Song Ngọc, giả vờ hôn mê.

Nghĩ vừa rồi Tần Song Ngọc nói trong phòng, Tần Song Ngọc thật tốt a! Cho nên như vậy hận nàng, đối với nàng ác độc như vậy sao?


Nàng với nàng ta vốn không thù không oán, bất quá nàng ta trong lòng ghen ghét, tàn khốc như vậy hãm hại nàng, Nàng là trêu ai ghẹo ai? Như vậy đắc tội a!

"Tiểu thư, phải xử trí nàng ta như thế nào?" Lăng bá hung hăng trợn mắt nhìn Tần Song Ngọc bất tỉnh trên đất,hận không thể một đao đi xuống lấy luôn mạng nhỏ, dám đối tiểu thư của hắn như vậy, hắn như thế nào để nàng ta sống được?

Tam phu nhân nhạy cảm, cảm giác được sát ý trong mắt Lăng bá, ánh mắt trong đêm tối rất quỷ dị, "Thu lão gia có một gian phòng, hỏi thăm một chút nó là chỗ nào, đem nàng ta đưa đến, đi đi,...."

Hắn vốn là người háo sắc, Tần Song Ngọc rơi vào trong tay hắn tình huống như vậy kết quả có thể nghĩ. Trên giường, thân thể nam nhân phập phồng, ý thức Tần Song Ngọc dần rõ ràng, trên người dị thường làm nàng cảm thấy hết sức quái dị, mở mắt ra nàng thấy khuôn mặt ghê tởm cùng bỉ ổi mà tư thế hai người lúc này làm cho Tần Song Ngọc như bị sét đánh.

Sắc mặt vốn hồng hào bỗng chốc trắng bệch, đây là chuyện gì xảy ra? Nàng tại sao lại ở phía dưới Thu lão gia? Mà thân thể nàng.... không tự chủ phát ra những tiếng mập mờ, đầu Tần Song Ngọc trống rỗng.

"Ngươi đã tỉnh..." Thu lão gia nhìn nàng một cái, vừa đúng, tỉnh có thể cùng hắn phối hợp, không để mình hắn hát kịch một vai.

Tần Song Ngọc rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh, đang muốn sợ hãi kêu lên tiếng, nhưng mở miệng ra là tiếng kêu nhẹ, mềm yếu đến nàng cũng không ứng phó kịp, thậm chí còn xấu hổ, tại sao lại như vậy? ở dưới Thu lão gia phải là Tam phu nhân chứ sao lại là nàng?

Tần Song Ngọc nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, là ai đánh nàng ngất xỉu, cố gắng nghĩ mà không tài nào ra được đầu mối, trước khi thấy mặt người đánh nàng là ai thì nàng đã hôn mê.

Nàng ở trong phòng vậy Tam phu nhân đâu? Trong đầu Tần Song Ngọc có vô số vấn đề quanh quẩn nhưng dần dần cơ thể kích thích làm nàng không thể khống chế được, nàng hận, nhưng mà thân bất do kỷ luân hãm vào trong đó.....

Trong phòng xuân ý rồi dào, hương diễm bốn phía mà ngoài cửa hai người bị đánh bất tỉnh cũng dần dần chuyển mình thanh tỉnh, bản thân bị dược vật kích thích, lại nghe mồn một thanh âm mắc cơ mê người từ trong phòng truyền ra, thân thể không thể áp chế được dục hỏa, hai người nhìn nhau, hắn không hẹn mà cùng đứng dậy, lảo đảo đẩy cửa vào...

Một nơi yên lặng trong Thiên Linh Tự, một bóng dáng nằm trên mặt đất tựa như bất tỉnh, hai bóng dáng tới gần, thấy người nọ là ai, liền cẩn thận đem cỗ thân thể kia đi, vòng qua mấy hành lang cuối cùng vào một gian phòng.

Trong phòng vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang, lúc nam nhân kia thấy nàng sắc mặt trầm xuống, mặt lộ vẻ lo lắng, "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"


"Hầu gia, thời điểm thuộc hạ phát hiện Tam phu nhân, Tam phu nhân cũng đã bất tỉnh, nhìn dáng dấp giống như bị trúng thuốc mê, không biết tại sao lại ra ngoài cỏ nằm." Một người trong đó nói.

"Các ngươi làm người giám hộ như thế nào?" An Bình hầu gia tức giận nói, lo lắng đem Tam phu nhân từ tay hai người kia nhân lấy, cẩn thận ôm, đặt trên giường hẹp, thấy khuôn mặt tái nhợt trong lòng sinh ra áy náy.

Hai người bị quát lớn như vậy có miệng mà không thể phản biện, Hầu gia rõ ràng là phái bọn họ đi thăm dò một ít chuyện, cho nên mới sơ sót việc bảo vệ Tam phu nhân.

"Còn không mau đi xuống." An Bình Hầu gia nhìn cũng không nhìn hai người kia một cái, quát lên, nhưng thanh âm cũng cố ý giảm xuống rất nhiều, như sợ làm ảnh hưởng tới người ở trên giường.

Hai người kia rời đi, trong phòng chỉ còn An Bình Hầu gia và Tam phu nhân, An Bình Hầu gia ngồi ở mép giường, nắm thật chặt tay Tam phu nhân, lông mày nhăn lại như ngọn núi ở chung một chỗ.

Hắn mặc dù muốn tra rõ một ít chuyện, muốn tra rõ Sở Sở có hay không vẫn cùng bên kia liên lạc, nhưng vì chuyện này đặt sở sở vào chỗ nguy hiểm, hắn như thế nào nhẫn tâm? Huống chi hiện tại hắn có chút sợ, sợ tra ra kết quả làm hắn thất vọng.

Mắt không chớp nhìn Tam phu nhân đang hôn mê, như thế nào cũng không thể dễ chịu, trong lòng hắn áy náy không ngừng lan tràn, thở dài một hơi, dịu dàng nói nhỏ, "Sở Sở, ta là không phải làm sai?"

Lúc tam phu nhân tỉnh lại đã là hôm sau, sắc trời đã sáng, Tam phu nhân còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy mình bị một cảm giác quen thuộc được ôm trong ngực, nhưng trong mắt lại xẹt qua tia lạnh như băng, hắn quả nhiên là tới Thiên Linh Tự a, quả nhiên thấy nàng hôn mê bên ngoài liền hiện thân.

Hơn mười năm ở bên cạnh ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi như vậy hoài nghi ta?

Đêm qua thời điểm nghe thấy An Bình Hầu gia tới Thiên Linh Tự, hắn cũng mơ hồ đoán được mục đích, đêm qua sau khi sử trí Tần Song Ngọc xong, nàng không có về phòng chính là muốn dụ An Bình Hầu gia hiện thân, nàng biết người đàn ông này không có cách nào không để ý đến mình, hắn là cực kỳ yêu nàng.

Thật sâu hít thở không khí một cái, Tam phu nhân cảm nhận được nam nhân ôm mình giật giật, vội vàng nhắm mắt lại giống như vừa rồi nàng không có tỉnh lại.

An Bình Hầu gia mở mắt, nếu như thường ngày thấy nàng mềm yếu trong ngực, trên mặt tự nhiên mỉm cười cưng chiều, không kìm được mà hôn lên trán nàng, cái hôn này là để nữ nhân trong ngực tỉnh dậy.

Tam phu nhân mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng hỏi thăm, "lão gia..... người...."

"Sở Sở.... Sở Sở...." An Bình Hầu gia nỉ non tên Tam phu nhân, thanh âm hết sức triền miên, thanh âm như có như không, bàn tay xoa xoa ở lưng nàng.


Nhưng không ngờ, Tam phu nhân lấy một tay đẩy An Bình Hầu gia ra, An Bình Hầu gia không hiểu nhìn Tam phu nhân, vẫn dịu dàng như cũ, "Sở Sở, thế nào?"

"Lào gia, người tại sao ở chỗ này? ngươi nói Hoàng thượng có chuyện giao cho người đi làm, người không phải không có biện pháp bồi Sở Sở đi Thiên Linh Tự sao? Tại sao ngươi xuất hiện ở chỗ này?" Tam phu nhân chất vấn, quả nhiên sắc mặt An Bình Hầu gia cứng đơ.

Lúc này An Bình Hầu gia mới tỉnh, vừa rồi hắn chìm trong nhu tình với Sở Sở nên quên mất đang ở địa phương nào. Đúng vậy a, nơi đây là Thiên Linh Tự mà mục đích hắn tới nơi này làm sao có thể cho Sở Sở biết được.

"Chuyện xong xuôi ta liền chạy tới đây, ta quá nhớ ngươi, không thể rời ngươi chốc lát." An Bình Hầu gia dịu dàng nói, đây là hắn tìm cớ, nhưng trong lòng hắn đúng là không thể rời bỏ Sở Sở.

"Phải không?" Tam phu nhân nhíu mày tựa hồ không tin lời an Bình Hầu gia, trong mắt lóe ra hoài nghi, làm trong lòng An Bình Hầu gia hồi hộp, mang thân thể nàng ôm vào trong ngực, "là thật, Sở sở ngươi còn không biết tâm ý của ta sao?"

"Lão gia, vậy người biết tâm ý của Sở Sở sao?" Tam phu nhân mặc cho mình bị ôm không có phản kháng nhưng thanh âm cực kì lạnh băng.

An Bình Hầu gia biết Sở Sở tức giận, trong lòng bất an, chính hắn cũng luống cuống.

Lão gia, Sở Sở ở chung một chỗ với lão gia đã nhiều năm như vậy, năm đó nếu ta đã lựa chọn ngươi, ngươi vẫn đối với ta không yên lòng sao? Lão gia, ta phải làm sao mới tiêu trừ hết nghi ngờ trong lòng ngươi? Những năm qua ngươi an trí ta ở trong biệt viện thành nam, đối với ta che trở đầy đủ, nhưng mà sao ta không nhìn ra những hạ nhân trong phủ kia đều là ngươi giám thị ta? Trong mắt bọn họ ta là phu nhân ngươi yêu nhưng cuộc sống có khác gì tù nhân, vì để tiêu trừ nghi ngờ của ngươi ta liền ít ra ngoài, chính là muốn ngươi hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng lão gia nhiều năm như vậy sẽ có ngày ngươi thật tâm không phòng bị ta? Lão gia đây là yêu mến ngươi cam kết cấp cho ta sao? nhi tử cùng nữ nhi cũng đã lớn như vậy, ngươi vẫn không yên lòng ta..... Ha ha.... Lão gia ngươi làm Sở Sở thật thất vọng.

Từng câu từng chữ Tam phu nhân chỉ trích, mỗi câu đều giống như dao đâm vào trong lòng an Bình Hầu gia, sắc mặt hắn ngày một khó coi, Sở Sở nói không sai, xưa nay nàng là người thông tuệ, đã nhìn ra động tác nhỏ trong lúc lơ đãng. Hơn nữa lúc này nàng đã biết mục đích của hắn a!

Nhiều năm như vậy nàng biết rất rõ mình giám thị nàng, cái gì lại cũng chưa nói, nàng như thế nào chịu đựng?

Nghĩ đến cam kết mình từng hứa với nàng, cả người an Bình Hầu gia bị áy náy bao phủ, ôm thật chặt thân thể Tam phu nhân, khuôn mặt vội vàng, "Sở Sở ta sai rồi, ta không nên hoài nghi ngươi, ta là sợ ngươi sẽ rời xa ta, cho nên ta mới không thể không phòng bị, ta sai lầm rồi, sau này ta không hạn chế tự do của nàng nữa, nàng muốn đi chỗ nào ta sẽ không hỏi nữa có được không?"

"Lão gia, nếu ngươi không thật lòng đối ta yên tâm, ngươi chính là vẫn không chế tự do của ta, trong lòng ngươi cuối cùng vẫn là có một nút thắt, cần gì chứ? Lão gia ngươi đã không cho Sở sở thật lòng yêu thương cùng tín nhiệm vậy ngươi nên để Sở Sở đi thôi."

"Không, ta không thả, ta sẽ không thả nàng ra, Sở Sở cho ta thêm một cơ hội,nể mặt nữ nhi cùng nhi tử ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ không bao giờ.... làm bị thương lòng của nàng nữa." An Bình Hầu gia khổ sở cầu khẩn, hắn hối hận, thật hối hận cho hành động lần này, chỉ sợ sẽ đẩy nàng càng xa hắn.

Sở Sở cắn trặt môi, buồn bã nhìn An Bình Hầu gia, cuối cùng hai mắt nhắm nghiền nhào vào lòng hắn, "Lão gia, Sở Sở làm sao có thể nguyện ý rời đi? Tâm ý Sở Sở đối với ngươi người còn chưa rõ sao?"

Hắn chẳng qua chỉ là lo lắng mà thôi a! Lo lắng một ngày Sở Sở sẽ rời đi! Lo lắng nàng cùng người bên kia dẫu lìa vẫn vương tơ lòng.20


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui