"Việc này ta có thể giúp ngươi."
Gác Thành giật mình quay lại nhìn lão nhân đang bước tới. "Mặc Giả đại nhân." Hắn cung kính nói. Dân chúng nhìn lão với tất cả sự kính trọng.
Mặc Giả gật đầu chào chúng dân rồi tiến tới nói:" Đông Dương vương tử là người nhân nghĩa. Người đã nêu cao lá cờ nghĩa lên, dân chúng khắp nơi cũng cảm thấy ân đức của người. Nếu ta mãi u mê chỗ tối bỏ mặc chỗ sáng thì thật uổng kiếp sống này. Nay chỉ cần ngươi mở cổng thành, nguyện theo Sơn Điền gia tộc thì ta có cách bảo toàn được mạng sống chúng sinh trong thành."
"Mặc Giả đại nhân, nếu người đã nói vậy, Gác Thành xin theo người." Gác Thành quỳ xuống nói.
"Chúng dân xin theo người"
Mặc Giả gật đầu đồng ý. Mỹ Hạnh Tử thấy vậy vô cùng cao hứng. Việc liều mình vào thành cứu Mặc Giả thật đem lại một cái lợi không hề nhỏ.
Cửa thành mở ra. Sơn Điền Đông Dương sững sờ. Hắn đang định phát lệnh tấn công hòng trợ giúp Hi Bình thì cửa thành đã tự mở.
Có hai nhân ảnh đang tiến ra ngoài thành.
"Kia chính là Mỹ Hạnh Tử, còn lão nhân bên cạnh là... lẽ nào là Mặc Giả?" Đông Dương vương tử tự hỏi. Đông Dương vương tử vội vàng xuống ngựa chạy đến. Biểu hiện của hắn khiến Mặc Giả hết sức vừa lòng. Thật xứng là một minh quân.
"Đại ca." Mỹ Hạnh Tử vui mừng nói, ý chừng muốn bảo đây chính là Mặc Giả đại nhân.
"Đông Dương vương tử." Mặc Giả cúi đầu nói.
"Mặc Giả đại nhân." Sơn Điền Đông Dương cũng cúi đầu đáp lễ.
"Đại ca, Mặc Giả đại nhân đã đồng ý theo giúp đại ca." Mỹ Hạnh Tử nói, tâm trạng rất phấn khích.
"A... ta thật rất vui mừng." Đông Dương vương tử khi thấy Mặc Giả đi cùng Mỹ Hạnh Tử thì cũng đoán được vài phần, nay chỉ việc bộc lộ tâm trạng vui mừng lúc nãy mà thôi.
"Là ta nguyện ý... tấm lòng của điện hạ như vậy... thật khiến lão khâm phục." Mặc Giả cung kính nói. "Cái này là thuận theo ý trời, thuận theo lòng người."
"Điện hạ, dân chúng trong thành đã nguyện theo ngài. Binh lính giữ thành cũng nguyện theo ngài. Hi vọng ngài khi tiến vào thành hãy bảo toàn cho dân chúng." Mặc Giả cầu khẩn nói.
"Chắc chắn như vậy." Sơn Điền Đông Dương nói.
Đoạn hắn quay lại, dõng dạc nói:" Toàn quân chú ý, tiến vào thành không được sát hại người vô tội, không được tơ hào của cải của dân chúng. Kẻ nào trái lệnh, chém"
"Rõ." Toàn quân reo vang.
Từng lớp, từng lớp binh lính tiến vào trong thành.
Chúng dân và binh lính giữ thành đều buông vũ khí quỳ ở hai bên đường.
"Mau tiến tới giúp Chiến thần." Sơn Điền Đông Dương hét lớn.
Lúc này, từ phía con đường lớn đến phủ Xuyên Đoạn, một nam nhân to lớn đang bước tới. Theo sau hắn là nhiều người, nam có, nữ có, thân thể ai cũng nhuộm đầy máu, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Trên tay hắn là cái đầu của một người, hắn vừa đi vừa giơ cao cái đầu đó lên.
Đám binh lính của Xuyên Đoạn nhìn thấy thì thất kinh, tất cả đều vứt bỏ vũ khí quỳ xuống.
"Hi Bình" Mỹ Hạnh Tử hét lên, lao đến nam nhân to lớn.
"A" Hi Bình vứt cái đầu Xuyên Đoạn Tư Điền sang một bên, ôm chầm lấy Hạnh Tử, hôn nàng đến chụt một cái.
Hạnh Tử cũng nồng nhiệt ôm lấy Hi Bình đáp trả, không coi chúng nhân xung quanh vào đâu.
"Hi Bình, đã khiến ngươi vất vả rồi." Sơn Điền Đông Dương tiến tới cười nói.
"Hừ, con mẹ ngươi. Lão tử vì ngươi mà xông pha như vậy, ngươi chỉ nói được mấy lời rắm thúi đó sao. Không vì Hạnh Tử thì ta đã cho ngươi nếm mùi quyền vương ta rồi." Hi Bình hằm hè nghĩ.
"Tất cả các ngươi đã được chứng kiến sức mạnh của chiến thần." Đông Dương vương tử dõng dạc nói với đám binh lính của Xuyên Đoạn Tư Điền. "Các ngươi hẳn biết không thể chống lại thần binh rồi chứ?" Đông Dương vương tử nghiêm giọng nói.
"Kẻ nào muốn chống đối, có thể ngay lập tức rời khỏi nơi này. Người nào không muốn theo ta, có thể vứt bỏ vũ khí mà xuất ngũ. Còn ai muốn theo ta vì nghĩa diệt bạo, hãy đứng lên."
Lời vừa dứt, chúng lính nhất tề đứng dậy, đồng thanh nói:"Chúng ta nguyện theo người."
...
Từ đó, dưới sự trợ giúp của Mặc Giả, các tiểu thành chủ ở Cửu Châu đều ngoan ngoãn quy phục Sơn Điền Đông Dương. Chỉ trong mùa đông đó, toàn Cửu Châu đã quy thuận Sơn Điền gia tộc. Cuộc trả thù diễn ra rất thuận lợi.
Tin tức Xuyên Đoạn Tư Điền bị Sơn Điền gia tộc giết chết nhanh chóng lan ra. Các chư hầu liền phái các nhẫn giả của mình đến để do thám tình hình. Chúng lại lăm le một lần nữa hợp tung để diệt tận gốc Sơn Điền gia tộc.
Các bề tôi trung thành của Sơn Điền gia tộc cũng tìm đường quay về với chủ cũ. Chỉ trong một mùa đông, thực lực của Sơn Điền gia tộc đã mạnh lên rất nhiều.
...
Một tuần sau khi Hi Bình giết chết Sơn Điền gia tộc, một bữa tiệc ăn mừng được tổ chức ở Xuyên Đoạn thành. Hi Bình và chúng nữ cũng nhiệt tình tham gia bữa tiệc, uống rượu say túy lúy.
A Lệ Tư Khắc hôm qua vừa bị Hi Bình "cưỡng gian" liên miên, hôm nay vừa uống vài tuần rượu thì đã cảm thấy mệt mỏi, bèn về phòng trước. Nàng vừa đặt lưng xuống giường thì lăn ra ngủ mê mệt.
"Hỏa Thôn Tác Tai, mỹ nữ đó thật xinh đẹp." Một hắc y nhân khẽ nói.
"Ừ, thật xinh đẹp... Hỏa Thôn Mộc Bá, chúng ta có nên...." Hắc ý nhân còn lại gợi ý.
Hỏa Thôn Mộc Bá nhìn vào mắt Hỏa Thôn Tác Tai, lòng thầm nhủ ngươi gian tà chẳng kém gì ta. "Hãy bắt mỹ nữ này dâng lên chủ nhân, có khi chúng ta sẽ được lợi không ít." Hỏa Thôn Mộc Bá nói. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào phòng A Lệ Tư Khắc.
"Mau hành động." Hỏa Thôn Tác Tai giục.
Hai tên hắc y nhân nhẹ nhàng tiến đe. Một luồng khí mê được thổi vào trong. Lát sau, hai hắc y nhân bịt mặt nạ tiến vào, nhanh chóng chùm lấy A Lệ Tư Khắc vào bao rồi phi thân lên mái nhà chuồn đi.
Chúng không biết rằng có một hắc y nhân khác quan sát chúng nãy giờ. Hắc y nhân này, rõ ràng là một nữ nhân. Bộ đồ đen bó sát để lộ lên kiều đồn cong cong và nhũ phong nảy nở.
Nàng vội viết mấy dòng chữ, kẹp vào trong mũi tiêu, phi phòng A Lệ Tư Khắc rồi lặng lẽ bám theo hai hắc y nhân kia.
Hi Bình như thường lệ, tối đấy lại hoan hảo cũng chúng nữ. Người mở đầu luôn là Bạch Tư. Người kết thúc luôn là A Lệ Tư Khắc.
Khi trời gần sáng, Hi Bình mới chuyển thân mò sang phòng Tư Khắc. Hi Bình không ngờ chúng nữ có chút rượu vào lại trở nên phong cuồng như vậy, khiến hắn tốn không ít thời gian.
Hi Bình rón rén bước vào phòng thì đã không thấy Tư Khắc đâu. Hắn chỉ thấy một mũi tiêu cắm trên tường, trên tiêu có buộc một mảnh giấy thì thất kinh la lên một tiếng, vội vàng lao tới gỡ mảnh giấy ra. Nhìn vào những chữ trên mảnh giấy, Hi Bình không khỏi thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...