Rượu quá ba tuần, nhạc cảnh tuỳ ý.
Bên cạnh Dung Hoa có vài vị phu nhân vây quanh nói chuyện. Phía chủ toạ, Khang Bình công chúa đứng dậy thay xiêm y, để mọi người tự do tiêu khiển.
Trong tĩnh thất, Khang Bình công chúa tẩy sạch lớp trang điểm cũ, đánh phấn bôi son một lần nữa.
Nàng thay hoa phục sang trọng trên người thành bộ sa y mỏng tanh, làm lộ áo yếm uyên ương hí thuỷ bên trong, kiều diễm động lòng người.
Nàng soi đi soi lại chính mình trong gương, cuối cùng hài lòng, từ cửa sau ra ngoài, lên nhuyễn kiệu đã chờ sẵn ở đó.
Nhuyễn kiệu đi một đường đến chỗ sâu nhất trong hoa lâm, dần dần nhìn thấy Thuỷ các ẩn hiện nơi đó.
Thuỷ các được xây bên trong hồ, tao nhã thanh tĩnh. Khang Bình công chúa bước xuống kiệu, phát tay một cái, đám nha hoàn và những kẻ khiêng kiệu đều lui ra ngoài.
Bên trong Thuỷ các phủ những màn tơ tung bay, trông đẹp đẽ và lãng mạn.
Khang Bình công chúa đợi ở trong Thuỷ các, không bao lâu liền nghe thấy tiếng nói.
-" Khương Hầu gia, hay là ngài cứ nghỉ ngơi ở Thuý các này đi. Nơi này an tĩnh, không có người quấy rầy. " - Đây là giọng nói của phò mã nàng.
Hơi thở của Khang Bình công chúa bắt đầu dồn dập, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng nói của người nàng ngày nhớ đêm mong:
-" Tốt!"
Hai tiếng bước chân đến gần Thuỷ các. Gần đến nơi, phò mã đột nhiên dừng lại, cười cười nói với Khương Dực:
-" Suýt nữa đã quên, gia huynh còn đang chờ ta báo lại. Khương Hầu gia đi trước, ta sẽ trở lại sau. "
-" Phiền phò mã. "
Phò mã bước nhanh rời khỏi, tiếng bước chân đi xa.
Khang Bình công chúa cúi đầu nhìn nhìn, tranh thủ kéo sa y trên người xuống xuống nửa vai. Rót một chén rượu uống vào.
Đây là rượu trợ tình nàng đã chuẩn bị sẵn, rượu ngon vào cổ họng, sắc mặt của Khang Bình công chúa nhanh chóng đỏ lên.
Khương Dực bước vào liền nhìn thấy một màn này.
Màn tơ tung bay, từng tầng được xốc lên, một mỹ nhân mặc hồng y dựa trên giường. Sa y trên người bị cởi xuống một nữa, đệ lộ áo yếm đỏ bên trong cùng với cánh thon trắng. Mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, sắc mặt phiếm hồng, như say như tỉnh tựa vào gối mình, đôi mắt đưa tình.
-" Ôiiiiiii... ai vậy? "
Mỹ nhân kinh ngạc ngồi dậy, sa y bị vướng lại trượt xuống một đoạn, càng làm bộ ngực căng đầy thêm lộ liễu.
Ánh mắt mỹ nhân vừa kinh hỉ vừa thẹn thùng e lệ liếc nhìn Khương Dực:
-" Ngươi... là Khương Dực? "
Khương Dực dừng lại, ánh mắt nặng trĩu nhìn nàng:
-" Tại sao ngươi lại ở đây? "
Gặp được hắn, Khang Bình công chúa thậm chí đã quên mất mình đang diễn, giống như nàng thật sự là ngoài ý muốn mới gặp hắn nơi này.
Khương Dực thản nhiên:
-" Xin lỗi, không biết phu nhân nghỉ ngơi ở đây, mạo phạm rồi! "
Nói xong, hắn xoay người định rời khỏi.
Làm sao Khang Bình công chúa để cho hắn đi? Hơn một thâng nay, hầu như đêm nào nàng cũng nhớ đến âm thanh nàng nghe được đêm đó, không biết bao nhiêu lần tự tưởng tượng mình chính là nữ nhân đêm đó cùng hắn giao hoan.
Nửa đêm thức giấc, ham muốn mãnh liệt cùng phò mã ân ái, nhưng giống như không gãi đúng chỗ ngứa, càng làm cho nàng tức giận.
Nghĩ đi nghĩ lại, đời này nếu không thể thoả mãn mong muốn một lần, có chết cũng không cam lòng.
-" Khương Dực!"
Làn gió thơm mát thổi đến, Khương Dực bị Khang Bình ôm chặt từ phía sau. Gương mặt nàng dán sát vào tấm lưng rộng của hắn, lẩm bẩm nói:
-" Ta không phải nằm mơ chứ? Thật là chàng sao? Chàng biết hay không, ta... "
Nghe mỹ nhân nói hết lời ái mộ đối với hắn, khoé môi Khương Dực nhếch nhẹ. Đây đâu phải lần đầu hắn nằm trong tình huống thế này. Nghĩ kĩ lại thì cũng đủ biết mỹ nhân này là người thế nào. Hơn nữa hành vi trước đó của phò mã cúng có thể giải thích hợp lý.
Vị phò mã này thật sự là có tâm lớn, đích thân sắp đặt mưu kế, đưa nam nhân đến giường thê tử mình.
Nếu là trước kia, món ngon đưa đến miệng, hắn không hưởng thụ không phải là rất ngu sao? Nhưng mà hôm nay hắn thật sự không có tâm tình cho chuyện này.
Dung Hoa trốn tránh hắn ba ngày. Lúc đầu hắn còn bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui mừng. Nàng càng trốn tránh, càng chứng tỏ trong lòng không bình tĩnh, khoảng thời gian này hắn ra sức dạy dỗ đã có chút kết quả.
Hiếm có nữ nhân nào có thể tách rời tâm và thân của mình hoàn toàn. Chinh phục được thân thể của nàng, lòng nàng không thể không rung động.
Khương Dực chắc chăn trò chơi này, hắn nhất định sẽ là người thắng cuộc.
Nhưng từ sau ngày bắt đầu cuộc chơi, hắn cũng phát hiện mình có gì đó không ổn.
Những lần xã giao có mỹ tỳ bên cạnh hầu hạ, hắn bị người ta nói một câu nà bừng tỉnh:
-" Không lẽ Khương huynh tu tâm dưỡng tính rồi? Mỹ nhân như thế mà không liếc mắt nhìn một cái sao? "
Khương Dực chợt phát hiện, lần này hắn hồi kinh, ngoại trừ Dung Hoa ra, hắn không coi trọng nữ nhân nào khác.
Trước kia vì giữ thể diện cho Dung Hoa, hắn sẽ không ở kinh thành làm càn, nhưng trong yến tiệc, gặp dịp thì chơi là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng lần này, hắn đã đặt toàn bộ tâm tư trên người Dung Hoa, ngay từ đầu đã quên mất chuyện này.
Ý thức được điểm này, tâm tình Khương Dực rối loạn, ngay cả việc Dung Hoa trốn tránh hắn, hắn cũng không có tâm tư để quản.
Hiện tại Khang Bình công chúa sắp đặt quyến rũ hắn, lòng hắn thật sự không kiên nhẫn nổi.
Khang Bình công chúa càng nói càng động tình, kể từ lúc nhìn thấy hắn tim đã rung động, đến ba ngàn ngày tương tư, thật sự là từng chữ thâm tỉnh.
-" Khương Dực..." - Khang Bình công chúa vòng ra phía trước, sắc mặt ửng hồng, vai thon hé lộ, dán bản thân vào lòng hắn - " Ba năm tương tư, ta không cầu gì hơn, nếu có thể vui vẻ cùng chàng một đêm, kiếp này xem như không uổng..."
Khương Dực đã sớm ngửi được mùi thơm ngọt dị thường, nhìn thấy rượu và thức ăn trên bàn, chợt hắn nhe răng cười.
-" Khương Dực... "
-" Khắp người công chúa đều là mị hương, nếu uống cùng với rượu kia sẽ nảy sinh ham muốn như uống phải xuân dược. Ai cùng người mây mưa lật sóng sau này sẽ bị nghiện, muốn cai cũng không được, có đúng không?"
Khang Bình công chúa biến sắc. Làm thế nào hắn nhìn ra được? Thuốc này nàng phải âm thầm phái người đi lấy mới có được, nghe nói là bí quyết của hợp hoan môn, trước giờ không có truyền ra ngoài.
Khương Dực xoa gương mặt nàng, khiến cho hơi thở của nàng cứng lại. Ngón tay của hắn chậm rãi trượt trên làn da nàng, ngữ điệu nghe như dịu dàng nhưng âm thanh lại tàn khốc:
-" Bất quá, công chúa quá nóng nảy, sao lại tự mình uống trước vậy? Nếu là ta không cùng công chúa hoan hảo, thì biết phải làm sao đây? "
Không đợi Khang Bình công chúa lên tiếng, Khương Dực đã nhanh tay điểm huyệt của nàng.
-" Công chúa... "- Khương Dực còn chưa nói hết, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn ra, xuyên qua tấm màn lụa mỏng ngoài cửa sổ là hình ảnh của hai nữ tử đang chậm rãi đi về hướng này, mà một tròn số họ là người mà hắn nhìn cực kì quen mắt.
Khương Dực nở nụ cươi:
-" Thì ra mưu kế thực sự của công chúa là thế này. "
Khang Bình công chúa hoảng loạn không thôi. Tại sao người kia lại đến sớm như vậy? Đúng rồi, vừa rồi nàng tỏ rõ nỗi lòng mất quá nhiều thời gian...
Chết tiệt, tại sao Khương Dực không mắc câu? Rõ ràng nàng đã bôi mị hương trên thân thể mình, sao hắn vẫn có thể bình tĩnh được.
- " Bản Hầu ghét nhất là bị người khác bày mưu tính kế!"- Khương Dực cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại hiện rõ tia lạnh lẽo. -" Có điều được công chúa ưu ái như vậy, làm sao có thể để công chúa về tay không được?... "
Khang Bình công chúa mở to mắt, ngầm vui vẻ, chẳng lẽ hắn chịu...
-" Nếu công chúa đã muốn nhìn thấy năng lực của bản Hầu, vậy thì ta sẽ để công chúa nhìn cho thật kỹ! "
Những chữ " nhìn cho thật kỹ" bị hắn gằng từng tiếng nặng nề.
Khang Bình công chúa còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên thân thể nàng nhẹ bẫng, bay lên trời.
Xà nhà Thuỷ các trang trí hai bên vách ngăn, điêu khắc hoa văn. Khương Dực đặt nàng ở chính giữa vách ngăn, cười khẽ:
-" Tầm nhìn nơi này rộng rãi, công chúa nhớ chú ý xem cho kĩ nhé! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...