Hầu Gia, Đợi Đã!

Sau đợt tranh cãi hôm ấy, Khương Dực thay đổi phương pháp. Hắn không còn cố gắng giả bộ dịu dàng săn sóc nàng nữa, nhưng cũng không phải không đặt nàng trong lòng như trước.

Hắn giống như phát hiện một trò chơi mới hứng trí bừng bừng muốn dạy dỗ Dung Hoa ra bộ dáng mình muốn.

Khương Dực vốn định lấy lòng nàng, làm cho nàng yêu mình hết thuốc chữa, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh đẹp đẽ của hắn. Rốt cuộc sự kiêu ngạo của hắn không có cách nào duy trì hình ảnh ôn nhu này.

Hắn phát hiện ra mình sai rồi, loại phương pháp nàng không thể chinh phục được nữ nhân của hắn, nàng quá cảnh giác, khoá thật chặt lòng mình, bảo vệ nó nghiêm ngặt, vừa phát hiện ra ý đồ của hắn, nàng lập tức phản kích, thậm chí còn không ngại đắc tội với hắn.

Đường này đã đi không được thì hắn sẽ đổi lối khác. Không muốn hắn rào đón lấy lòng? Được thôi! Không thể thay đổi được suy nghĩ của nàng thì thay đổi chính nàng vậy.

Khương Dực thật sự nôn nóng muốn nhìn xem, khi nàng phát hiện hắn đã biến nàng thành nữ nhân như thế nào thì nàng sẽ có phản ứng gì?!

Thế là hắn bắt buộc nàng học hành khí tâm pháp, mỗi ngày sau khi tắm thuốc, hắn dùng cao ngọc lộ bôi vào hoa huy*t giữa hai chân nàng.

Thuốc tắm và cao ngọc lộ là phương thuốc lúc còn trẻ hắn lấy được từ hợp hoan môn. Trong chốn giang hồ có một môn phái nhỏ chuyên nghiên cứu chuyện nam nữ hợp hoan, dù võ công của họ không đáng nhắc đến, nhưng phương thuốc dưỡng sinh thì thuộc hàng đệ nhất.

Đương nhiên Khương Dực không phải muốn dạy phu nhân mình thành một tính nô, cho nên tự tay hắn dạy hành khí tâm pháp cho nàng, chỉ để nàng kiện thể tinh thần.

-"A... a... a... Hầu gia, không được, thật sự không được..."

Trước gương trang điểm, nữ nhậ không mảnh vải che thân, bị nam nhân phía sau ôm lấy, hai cánh tau cường tráng vòng qua đùi, ôm nữ nhân với tư thế xi tiểu cho em bé.

Hình ảnh hai người quấn lấy nhau trong kính Tây Dương càng thêm rõ ràng. Hai chân thon dài của nữ nhân bị tách ra, cánh hoa hỗn độn, nhuỵ hoa hướng thẳng ra ngoài, cửa huyệt đỏ bừng bị một cây gậy th*t tím hồng cắm vào, kéo ra lại cắm vào, dâm thuỷ không ngừng nhỏ giọt xuống, khiến bàn trang điểm ướt nhẹp.

-" Nàng gọi cái gì? Hửm??? "

Khương Dực nhẹ nhàng ôm nàng, gậy th*t thô to càng không ngừng chọc mở hoa huy*t chặt chẽ, liên tục biến hoá gốc độ đâm vào hoa tâm của nàng, một khi tìm được chỗ mẫn cảm của nàng sẽ nhắm ngay vào đó, liều mình nghiền nát.


Dung Hoa cảm thấy mình sắp bị éo đến điên rồi, tầm mắt nàng tan rã:

-" Khương... Khương Dực. "

Khương Dực vừa lòng liếm liếm vành tai hồng hồng của nàng, cường quyền ra lệnh bên tai nàng:

-" Không được nhắm mắt, nhìn thật kỹ cho ta! "

-" Ưm... " - Dung Hoa bị ép tập trung tinh thần, nhìn trận hoan ái dâm loạn trong kính.

Cánh tay cường tráng của nam nhân vừa nâng nữ nhân lên liền hạ xuống, côn th*t theo dâm dịch trơn ướt đâm vào liên tục chọc mở hoa huy*t mềm mại.

"Bốp! Bốp! Bốp! "

"Chậc! Chậc! "

Tiếng da thịt va vào nhau, cùng với âm thanh chen vào của gậy th*t, văng vẳng bên tai. Mỗi lần vật to lớn kia đâm vào trong một cái, bụng bằng phẳng của nàng sẽ hơi hơi gồ lên, nhô thành một khối. Hai quả đào trắng bồng bềnh nhấp nhô, tạo thành từng đợt sóng nhũ nhộn nhạo.

Nàng nhìn thấy trong gương hình ảnh chính mình bị làm đến run rẩy, liên tục co quắp bị ép lên cao trào, kêu khóc cầu xin hắn tha cho nàng.

Đáng tiếc lòng lang như sắt đá, hắn chẳng hề rung động chút nào, làm cho đến khi nàng không chịu nổi cao trào nổi sóng cuốn đến, ngất xỉu trong lòng hắn mới thôi.

***

Lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng người. Dung Hoa xoa xoa vùng hông tê mỏi của mình, không gọi nha hoàn mà tự mình đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Súc miệng rửa mặt xong, liếc mắt qua gương, nàng bỗng ngơ ngác.


Trong gương phản chiếu hình ảnh một gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi môi đỏ mộng, gò mà hồng hào, chân mày có nét mị ý như những cô gái phong trần.

Đây là... nàng?

Dung Hoa cảm thấy lạnh sống lưng. Chưa được hai tháng, nàng đã bị Khương Dực dạy dỗ thành như vậy rồi sao?

Dung Hoa đột nhiên hiểu được Khương Dực muốn làm cái gì.

Bị buộc phải vận công, mỗi ngày tắm thuốc, thân thể nàng đã khoẻ hơn rất nhiều. Cho dù có bị hắn làm cả đên cũng không đến mức không thể xuống giường vào ngày hôm sau.

Hơn nữa, cao ngọc lộ kia còn được chính tay Khương Dực bôi vào người nàng mỗi ngày sau khi tắm. Kể từ đó, cho dù bọn họ có làm kịch liệt đến đâu, tiểu huyệt nàng cũng không bị sưng tấy lên. Thậm chí nàng trở nên càng mẫn cảm hơn, huyệt thịt co dãn càng tốt, lần nào cũng đều bao bọc lấy hắn chặt chẽ, liều mình mút vào trong. Cho dù hắn có thô bạo, chỉ cần chọc mấy lần, chất dịch sẽ chảy róc rách như nước xuân.

-" Đáng chết! Tên khốn kiếp này! " - Dung Hoa hung hăng đập bàn.

Bị hắn dạy dỗ thành như thế này sau này làm sao nàng có thể rời khỏi hắn được đây?

Lại nói lần này hắn hồi kinh đã ở lại hơn một tháng, lâu hơn so với mọi năm. Vì thế không bao lâu nữa hắn sẽ phải trở về biên thành rồi. Dung Hoa cắn môi, sắc mặt biến hoá bất ổn. Tên khốn kiếp này, không lẽ hắn không sợ nàng không chịu nỗi phòng không chiếc bóng hay sao chứ?

-" Phu nhân. " - Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hồng Vi.

Dung Hoa đè nén nỗi lòng, nhàn nhạc đáp:

-" Có chuyện gì? " - Hồng Vi bước vào trong, trên tay cầm một tấm thiệp tinh xảo.

-" Phủ Ý Quốc công cho người đưa thiệp đến nói nhị công tử nhà họ thiết yến mời Hầu gia đến dự." - Dung Hoa cầm tấm thiệp, nhìn thấy trong thiệp mời cả hai người Khương Dực và nàng. Dung Hoa ngạc nhiên hỏi:


-" Khang Bình công chúa? Nàng ta muốn làm trò gì? "

Dung Hoa và Khang Bình công chúa không thường xuyên lui tới, sao nàng ta và phò mã cho mời Khương Dực vậy? Hơn nữa, đã sắp xếp sẵn tiệc tiễn đưa như vậy, Khương Dực nhất định không thể không đi. Tên đáng chết này, sao lại không nói với nàng vậy chứ?

Trong lòng Dung Hoa ngổn ngang trăm điều, suy nghĩ thật lâu mới để tấm thiệp lên bàn.

-" Để đó đi. Chờ Hầu gia về rồi hãy quyết định. "

Trời tối Khương Dực trở về nhìn thấy tấm thiệp liền mỉm cười:

-" Tin tức của bọn họ nhanh thật. "

Dung Hoa nhìn hắn hỏi:

-" Khi nào thì Hầu gia đi? "

-" Thế nào, không nỡ sao?" - Khương Dực nhéo nhéo má nàng nói. - " Bảy ngày sau đi, đã mấy ngày rồi không xã giao, phen này phải đi rồi. "

-" Vậy để thiếp chuẩn bị cho Hầu gia" - Dung Hoa cúi đầu, né tránh tay hắn, vào trong chuẩn bị.

Khương Dực nhìn bóng lưng của nàng, có vẻ đăm chiêu.

Tiệc tiễn đưa của phủ Ý Quốc công tổ chức vào ba ngày sau.

Ba ngày này, Dung Hoa viện cớ chuẩn bị cho Khương Dực, bận rộn không thấy bóng người. Mà Khương Dực cũng luôn xã giao bên ngoài, hai người gần như không ở cùng một chỗ.

Dung Hoa vừa cảm thấy an tâm, lại cảm thấy hụt hẫng. Phát hiện biến hoá trên cơ thể mình, nàng không biết phải đối mặt với Khương Dực thế nào. Thân thể đã bị dạy dỗ thành như vậy, bị hắn khẽ đụng thôi đã ướt. Nàng chán ghét loại cảm giác ỷ lại này, bởi vì nàng biết, đối với Khương Dực mà nói, nàng mãi mãi chỉ là món đồ chơi thú vị.

Nếu như trong lòng xem trọng hắn, nàng sẽ mất đi sự bình tĩnh. Giống như bây giờ vậy, nghĩ đến chuyện hắn đến biên thành trái ôm phải ấp, nàng liền cảm thấy mình không thể bĩnh tĩnh như trước đây được nữa.


Mà nàng hiểu rõ, nàng không quan trọng đến mức để Khương Dực có thể vì nàng mà thay đổi.

Cho nên nàng chỉ còn cách cố gắng loại bỏ cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình, để bản thân có thể bình tĩnh một chút.

Mãi đến ngày tham dự yến tiệc của phủ Ý Quốc công, hai người mới cùng nhau xuất môn.

Yến tiệc hôm nay không tổ chứ ở phủ Ý Quốc công, mà được tổ chức ở Tĩnh viên.

Tĩnh viên là hoa viên hồi môn của Khang Bình công chúa, trước khi thành thân, hoàng thượng đã đích thân đề hai chữ này, ngụ ý muốn khuyên răn Khang Bình công chúa an phận một chút.

Dung Hoa cảm thấy Hoàng Thượng đối xử với Khang Bình công chúa rất tốt, như việc chọn chồng cho nàng cũng vậy. Tổ tiên của Ý Quốc công là công thần khai quốc, từ trước đến nay trung thành bảo vệ Hoàng thất, đức cao vọng trọng.

Có nhà chồng như vậy, Khang Bình công chúa thật sự chẳng cần làm gì cả cũng có thể yên tâm mà sống một cuộc đời phú quý.

Còn Nhị công tử Ý Quốc công, tuy rằng không thể thừa tước, tính tình cũng hơi mềm yếu, nhưng ít nhiều cũng là người có học, bộ dạng cũng rất tuấn tú lịch sự.

Đây cũng là bất đắc dĩ, phò mã không thể cầm quyền, bất cư nam nhân có dã tâm nào cũng không được kết thân với hoàng thất. Nhị công tử nhà Ý Quốc công thật sự là một lựa chọn rất tốt.

Phu thê Hầu phủ đến Tĩnh viên, phò mã đón Khương Dực vào trong, còn Dung Hoa thì được dẫn ra hậu viện.

Hôm này, Khang Bình công chúa diện bộ trang phục lộng lẫy, trang điểm cho bản thân vừa cao quý mà lại không mất đi sự xinh đẹp.

Nhìn thấy Dung Hoa, dù ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng căm hận. Có nhiều người ở đây, Khang Bình công chúa nhẫn nhịn, trò chuyện không mặn không nhạt.

Không bao lâu, Khang Bình công chúa ra hiệu cho nhóm nữ nhân làm khách vào tiệc.

Hiện tại, hoa đào nở rực, hoa gian cũng toả ngát hương, cùng nhau đua nở như tranh vẽ.

Dung Hoa không thể không thừa nhận, yến tiệc hôm nay được sắp xếp rất tốt, xem ra là Lệ phi đã chỉ dạy cho Khang Bình công chúa rất nhiều.

Thôi được, chỉ cần Khang Bình công chúa không làm khó, nàng cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, nể mặt người một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui