Buổi chiều tan học, ngồi trên xe thỉnh thoảng cô quay sang nhìn Vương Chấn Phong vài giây , Lâm Thinh Thinh thấy xung quanh con người này có quá nhiều bí mật và quá cô đơn thì phải, ngoài Tịnh Mỹ, Hồ Tử Phóng , Lâm Tuấn Ngạc cô chưa thấy anh tiếp xúc với ai khác. Cả ngôi nhà to kia cũng chỉ có mình Vương Chấn Phong còn lại là người giúp việc.
Đang nghĩ ngợi Lâm Thinh Thinh bắt gặp ánh nhìn của anh, vội vàng cô quay ra phía cửa sổ nhìn những tòa nhà bên đường.
-Em đang ngắm anh à?
Vương Chấn Phong cười nham nhở.Không thèm để tâm cô hỏi
-Không biết xấu hổ. Lúc trưa Tịnh Mỹ, cô ta không về lớp nữa
Vương Chấn Phong hơi ngạc nhiên nhưng vẻ ngạc nhiên đó biến mất rất nhanh. Cứ như anh biết Tịnh Mỹ đã đi đâu vậy
Lần này tới lượt Vương Chấn Phong nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng điều gì đó. Lâm Thinh Thinh không hỏi nữa dù trong đầu có muôn vàn thắc mắc.
Mãi suy nghĩ cô mới nhận ra chiếc xe chở cả hai không phải trên đường về nhà mà đã rẽ sang hướng khác từ lúc nào.
Thì ra là tới trung tâm thương mại Thành Phố. Lâm Thinh Thinh rảo bước theo Vương Chấn Phong đi qua tất cả các gian hàng, tới gian bán điện thoại thì anh lôi cô vào
-Chọn một cái đi.
Lâm Thinh Thinh nhìn Vương Chấn Phong mặt tỉnh bơ :
-Tại sao ? Tôi không có tiền, cũng không cần thiết phải dùng nên không mua đâu.
Vương Chấn phong cúi xuống nhìn cô làm ra vẻ tốt bụng
-Anh không muốn không tìm được em như lúc trưa đâu, lấy đi, anh trả tiền.
Nửa tin nửa ngờ Lâm Thinh Thinh lùi lại một bước, nhìn anh đề phòng. Anh tười cười kéo cô tới bên tủ kính trưng bày. Rất nhiều mẩu điện thoại khác nhau. Nhìn mặt Vương thiếu , LÂm Thinh Thinh quyết định tin anh một lần, nhìn người bán hàng cô hớn hở
-Lấy cho tôi cái đẹp nhất , mới nhất đi.
Người bán hàng vui vẻ lấy ra một mẫu điện thoại mà theo anh ta nói là mẫu mới nhất và được các cô gái ưa chuộng nhất. Lâm Thinh Thinh quyết định lấy cái đó. Ra khỏi cửa hàng cô hớn hở :
-Thiếu gia không ngờ anh cũng tốt vậy, cám ơn anh lắm.
Vương Chấn Phong nhếch môi
-Không có gì ,anh sẽ cộng vào số tiền nợ một trăm triệu rồi cứ thế trừ dần vào lương của em.
Lâm Thinh Thinh tê tái , mặt cô như bị rút gân. Khóe môi giật giật
-Đồ lừa đảo, khi nãy anh có nói thế đâu.
-Nhìn em vui như thế nên anh quên mất khi nãy nói gì rồi.
Lâm Thinh Thinh phẫn nộ
-Anh…
Đang nói cô thấy Vương Chấn Phong bỗng đứng sựng lại, cách đó không xa là Tịnh Mỹ , cô ta đi cùng một quý bà sang trọng, chắc là bà cô ta, nhưng sao anh lại phản ứng như vậy ?
Khi họ tới gần Vương CHấn Phong cúi đầu chào bà ấy, Lâm Thinh Thinh cũng bắt chước cúi đầu mặc dù không biết người đó là ai, Tịnh Mỹ khoát tay bà cô ta nhìn cô cười thách thức, xong quay sang :
-Là cô ta đó bà.
Bà ta nhìn khắp lượt Lâm Thinh Thinh từ đầu tới chân , nét mặt không mấy thiện cảm rồi nhìn sang Vương Chấn Phong, anh cũng đứng đó ,nét mặt không chút cảm xúc.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
-Chẳng ra làm sao cả
Nói rồi bà ta và Tịnh Mỹ bỏ đi. Vương Chấn Phong cứ đứng đó vài giây rồi cũng đi , Lâm Thinh Thinh vội vã chạy theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cứ im lặng như vậy tới khi cô không nén nổi tò mò hỏi
-Người khi nãy ….
-Là bà nội anh.
Lâm Thinh Thinh quá đỗi ngạc nhiên trước câu trả lời của anh.Sao lại có thể như vậy ? Sao bà gặp cháu mà lại có thái độ lạnh nhạt ? Sao bà anh còn thân thiết với Tịnh Mỹ hơn cả cháu mình ? Cha mẹ Vương Chấn Phong đâu ? Những chuyện này thực sự là sao ?
Tối đó Lâm Thinh Thinh trằn trọc mãi , xung quanh Vương Chấn Phong và những người gần anh ta đều khó hiểu. Cả ngôi trường đáng ghét đó nữa, quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày đầu đi học .
Vương Chấn Phong không phải người nổi tiếng như trong phim được bao nhiêu người quây quanh thì ai đâu bận tâm tới cô làm gì. Ngoại trừ Tịnh Mỹ . Dòng suy nghĩ lại cuốn Lâm Thinh Thinh vào quan hệ giữa Vương Chấn Phong và Tịnh Mỹ tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Một ngày mới nữa lại đến, Lâm Thinh Thinh lười biếng kéo chăn trùm kín đầu không muốn dậy. Một làn hơi nhẹ thổi vào mặt cô, Lâm Thinh Thinh thấy vừa ngứa vừa nhột. Lờ mờ mở mắt cô phát hoảng khi thấy khuôn mặt đối diện là Vương Chấn Phong , Vương thiếu đang thở nhè nhẹ, ngủ rất ngon lành.
-Á..a…á..á…á…á..
Lâm Thinh Thinh hét lên, hất tung chăn. Ánh nắng buổi sớm mai kèm giọng « hát » của cô thành công làm Vương Chấn Phong thức giấc. Chưa đợi anh tỉnh ngủ, cô vớ lấy cái gối đập lia lịa vào mặt anh.
-Đồ biến thái anh là gì trên giường tôi cả đêm ? Tôi sẽ kiện anh, sẽ bắt bỏ tù anh. Háo sắc…
Vương Chấn Phong chồm tới, lấy tay bịt ngang miệng cô, giọng anh ngáy ngủ
-Em yên lặng cho anh. Nhìn xem đây là đâu ?
Lâm Thinh Thinh trố mắt nhìn quanh, chỉ thấy hai gam màu đen trắng. Cái giá sách cao chất đầy sách, không có bàn trang điểm. Phòng của Vương Chấn Phong
-Hai bím biến thái, anh có nên kiện em, bắt em bỏ tù không đây hả ?
Lâm Thinh Thinh trong lòng bấn loạn không ngừng tự hỏi.
« Sắc nữ, không phải nửa đêm mày lén sang đây bò lên giường tên sắc lang này chứ ? Tuyệt đối không thể, ngàn vạn lần không thể »
Nếu có cái gương nào ở đây chắc phản chiếu trong gương không phải Lâm Thinh Thinh cô nữa mà là một con lừa đeo nơ mất. Vương Chấn Phong nhìn cô đắc ý , còn Lâm Thinh Thinh không biết phải chui vào đâu cho vừa nữa.
-Hì hì. Vương thiếu, thật ngại quá. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Nhìn anh , Lâm Thinh Thinh cười trừ rón rén lùi lại định chuồn lẹ, Nhanh tay Vương Chấn Phong tóm ngay hai bím tóc của cô :
-Định chạy hả ? Em không định chịu trách nhiệm sao ?
-Trách…trach nhiệm gì nữa ?
Cô đau khổ nhìn anh, rõ ràng Vương Chấn Phong định làm khó cô. Không thèm trả lời ,Vương Chấn Phong cởi lần lượt hết hàng cúc trên áo sơ mi, Lâm Thinh Thinh mặt đỏ tay run, lúng túng nhìn khuôn mặt đến tội
-Vương thiếu…anh..anh làm gì….
Vương Chấn Phong cười ranh mãnh, anh cúi xuống sát mặt cô, một tay ôm lấy eo Lâm Thinh Thinh kéo sát lại gần . Tay chân cô luống cuống không biết làm sao.
-Vậy anh sẽ chịu thiệt thòi làm người chịu trách nhiệm cũng được.
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...