Chương 48:
"Tôi yêu anh!"
Mỹ Huệ vẫn nắm chặt tay chờ đợi câu trả lời của Tống Vinh Hiển. Cô mong rằng ông chủ có thể hiểu được toàn bộ tình yêu của cô trong lời tỏ tình đó. Nếu ông chủ không thể cảm nhận được sự chân thành của cô thì cũng không sao. Cô yêu hắn, cho dù hắn không cảm nhận được mà vẫn đồng ý thì cô vẫn nguyện bên cạnh hắn. Nhưng nếu hắn vì câu tỏ tình cũn cỡn của cô mà từ chối, cô vẫn sẽ mặt dày mà điên cuồng theo đuổi hắn. Cô ghét hắn! Bởi hắn đã khiến cô lao đầu theo hắn, trao cả trái tim nhỏ bé này cho hắn mà không suy nghĩ gì. Nhưng cô cũng yêu hắn vô cùng.
"Ông chủ!" Mỹ Huệ chờ nãy giờ nhưng vẫn thấy Tống Vinh Hiển không chút động tĩnh gì.
Nghe lời gọi của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển mới định thần trở lại. Hắn biết cô sẽ tỏ tình nhưng không ngờ sẽ tỏ tình nhanh chóng thế này, khiến hắn hơi bối rối một chút. Khi bình tĩnh trở lại, hắn thậm chí có thể cảm nhận được toàn bộ tình cảm của Mỹ Huệ trong đó. Bởi vì hắn cũng yêu cô nên hắn có chung cảm xúc với cô. Trong lòng hắn khi nghe được câu tỏ tình, liền dâng lên một cảm xúc ngọt ngào.
"À..." Hắn ngập ngừng.
Mỹ Huệ cau mày. Thái độ của ông chủ là sao chứ? Là không đồng ý sao?
"Anh không chấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?" Mỹ Huệ hồi hộp. Thật sự ông chủ sẽ từ chối cô à? Hắn không cảm nhận được tình yêu của cô hay sao? Mỹ Huệ có chút thất vọng.
"Tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của em."
Câu trả lời của Tống Vinh Hiển khiến Mỹ Huệ đứng sững người. Cô không thể nói gì thêm nữa. Không chấp nhận? Lời nói này như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cô. Cô nghe lầm hay đúng là sự thật? Đôi mắt Mỹ Huệ ươn ướt. Cô chớp chớp mắt, dặn lòng phải mạnh mẽ, cố gắng không để nước mắt tuôn ra. Cô vẫn nắm chặt tay, nhưng giờ cả người cô đang run lên. Tên gian thương họ Tống kia! Anh lừa gạt tôi sao? Rõ ràng anh đã bảo tôi tỏ tình, nhưng giờ lại từ chối. Vậy chính tôi đã nghe nhầm rằng anh yêu tôi sao? Không, tôi không tin rằng mình đã nghe nhầm. Phải không? Mỹ Huệ cố gắng bình tĩnh ngước lên nhìn Tống Vinh Hiển với đôi mắt vô cùng đau thương. Hay là anh đang cố trả thù tôi, đây chính là hình phạt dành cho tôi? Nếu là vậy, thì anh thắng rồi. Mỹ Huệ đang cố gắng để thực hiện lời nói sẽ vẫn yêu hắn nếu bị từ chối. Trong thâm tâm cô muốn ghét hắn lắm, vì đã đối xử với cô như thế. Nhưng cô cũng rất muốn mặt dày mà yêu hắn.
Tống Vinh Hiển sau khi nói câu từ chối vẫn không có động tĩnh gì. Hắn bình tĩnh, dửng dưng như không có chuyện gì nghiêm trọng. Đúng vậy, chính là hắn từ chối cô. Hắn đường đường chính chính là một người đàn ông vô cùng nam tính và hoàn hảo, lại là một Tống lão đại ác ma danh tiếng. Vậy nên để một người con gái chủ động tỏ tình với hắn, chính là khiến hắn mất hết tất cả danh dự, huống hồ đó lại là người con gái mà hắn yêu. Nếu để chuyện này lọt ra ngoài thì nữ vương và bọn lão đại kia sẽ chọc hắn chết mất, danh tiếng của hắn sẽ không còn gì nữa. Để người mình yêu tỏ tình trước? Ôi không, mọi người sẽ nghĩ hắn là người nhút nhát, không dám tỏ tình, lại để cho con gái mềm yếu thổ lộ. Sự mạnh mẽ của Tống lão đại chỉ là vẻ ngoài? Như thế thì ai dám sợ hắn nữa? Vậy nên khi biết Mỹ Huệ có ý định tỏ tình với Tống Vinh Hiển. Hắn đã muốn tìm cách tránh. Nhưng khi nhìn thấy cô quyết tâm như vậy, hắn lại không nỡ. Thổ lộ ở nghĩa trang ư? Nơi đó sẽ có rất nhiều tai mắt, không thể để cô thổ lộ. Vì thế hắn đã nói cô về biệt thự hãy cho hắn một lời tỏ tình. Thật ra ngay từ đầu, hắn không hề có ý định chấp nhận lời tỏ tình của cô. Hắn chỉ thắc mắc cô sẽ thổ lộ như thế nào? Nhưng khi thấy dáng vẻ của cô khi hắn từ chối, hắn nhận ra hắn không nên bảo cô thổ lộ. Hắn hối hận vì chính mình đã tự làm cô ấy đau lòng. Hắn xin lỗi cô rất nhiều! Tống Vinh Hiển đau lòng nhìn Mỹ Huệ.
"Anh yêu em!"
Câu nói chứa đựng tất cả cảm xúc hiện giờ của Tống Vinh Hiển, yêu thương có, đau lòng có, áy náy cũng có. Nhưng mọi thứ đều quy chung về một loại cảm xúc, đó chính là hắn thật sự yêu cô.
Mỹ Huệ đang đau buồn, liền nghe được câu nói của Tống Vinh Hiển, cô rất ngạc nhiên. Mỹ Huệ nhanh chóng xoa đôi tai của mình, để xem thử cô có nghe lầm không? Nhưng rất nhanh bàn tay ấy được Tống Vinh Hiển nắm lại.
"Em không nghe nhầm đâu." Hắn nở nụ cười ngọt ngào. "Chính là anh yêu em." Hắn nói rõ ràng từng chữ, từng chữ một.
Nghe ông chủ nói thế, Mỹ Huệ cũng không dám nhận lần này mình nghe nhầm. Cô chắc chắn một trăm phần trăm ông chủ thật sự yêu cô, câu tỏ tình ấy rất giống của cô kia mà... Mỹ Huệ rạng rỡ trở lại. Cô cười thật tươi nhưng cũng có phần trách Tống Vinh Hiển. Cô nhớ đã tự dặn mình không được để ông chủ gạt nữa rồi mà? Lần này bị hắn gạt cho một cú thật nặng. Thật là tên gian thương đáng ghét!
Thật ra, Tống Vinh Hiển từ chối Mỹ Huệ mục đích chính chỉ vì hắn cảm thấy rằng, chuyện tỏ tình phải là do con trai làm. Còn Mỹ Huệ chỉ có nhiệm vụ chấp nhận lời tỏ tình của hắn, yêu hắn và ở bên hắn. Hắn cũng giống Mỹ Huệ, không biết nên thổ lộ thế nào để bày tỏ hết toàn bộ tình yêu của hắn với cô. Nên hắn bắt chước tỏ tình giống cô, cũng đặt toàn bộ tình cảm của hắn trong đó. Hắn tin chắc cô sẽ cảm nhận được, giống như hắn hiểu được cô.
Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ rạng rỡ. Hắn không thể chịu được nữa mà hôn cô. Hắn đã muốn làm việc này lâu lắm rồi nhưng phải kiềm chế suốt. Giờ đây, hắn có thể hôn cô thỏa thích và hắn chắc chắn sẽ không bao giờ chán đôi môi mềm mại này.
Mỹ Huệ cũng rất bất ngờ với hành động của ông chủ. Nhưng cô rất nhanh không để tâm mà theo sự dẫn dắt của hắn trong nụ hôn. Đúng lúc ấy, ánh vàng nắng hoàng hôn rọi xuống hai thân ảnh đang rất hạnh phúc kia tạo nên một khung hình tuyệt đẹp.
***
Tối đến.
Trong nhà tắm, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể trắng nõn của Mỹ Huệ. Cô vuốt mái tóc ướt của mình. Tắt vòi sen, cô cầm lấy chiếc khăn tắm quấn lên người rồi đi đến trước gương soi. Nhìn trong gương, cô lại nhớ đến câu tỏ tình của Tống Vinh Hiển. Bất giác đỏ mặt, Mỹ Huệ đưa bàn tay ôm má đang đỏ ửng lên. Cô rất muốn giận ông chủ vì đã lừa gạt cô, nhưng cô lại không thể giận nổi hắn. Thôi chết rồi! Lỡ khi hắn làm chuyện gì thất đức với cô, cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn sao? Không được! Mỹ Huệ lo lắng. Cô phải tập cứng rắn với ông chủ hơn mới được, chứ kiểu này thì cô sẽ luôn là người bị thiệt hại lẫn thể chất và tinh thần.
"Á..." Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Mỹ Huệ bị làm cho giật mình khi thấy Tống Vinh Hiển ngồi chéo chân trên ghế sopha.
Mỹ Huệ cau mày. Ông chủ vẫn còn ý định ngủ chung với cô sao?
"Em đã tắm nửa tiếng rồi đó." Tống Vinh Hiển phàn nàn. Điều khiến Mỹ Huệ sửng sốt chính là giọng nói và điệu bộ của ông chủ... vô cùng đáng yêu. Cô thật không thể tưởng tượng nổi ông chủ dám thể hiện bộ mặt này. Gương mặt trông cau có nhưng lại được Tống Vinh Hiển làm vẻ rất trẻ con, như là giận dỗi vì cô đã tắm quá lâu. Mỹ Huệ bật cười khúc khích. Đúng là khi yêu, có thể làm tất cả mọi chuyện, kể cả việc mà mình ghét hay tổn hại đến danh tiếng của mình.
Chương 49:
"Em đã tắm nửa tiếng rồi đó."
"Ông chủ, anh vào đây làm gì?" Mỹ Huệ hiện giờ thật không muốn chung giường với Tống Vinh Hiển tí nào. Hai người họ vừa mới thổ lộ tình cảm, cũng đã hôn nhau, có thể coi đã trở thành người yêu, chung giường chắc chắn sẽ rất ngại ngùng, sẽ không ngủ được mất.
"Tất nhiên còn để làm gì nữa." Tống Vinh Hiển nham hiểm nói. "Anh vào đây để ngủ chung với em."
Mỹ Huệ lại đỏ mặt xấu hổ. Tại sao dạo này cô lại nhanh đỏ mặt thế chứ? Trước giờ cô có từng xấu hổ đâu? Đúng là khi yêu có thể khiến người ta thay đổi. Nhưng mà tại sao ông chủ có thể nói những lời đó mà không ngại cơ chứ. Cô thì đang nóng đến mức muốn bốc hơi lên đây này! Chắc là ông chủ đã bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi. Ôi trời! Cô trở thành bạn gái của hắn, chắc phải luôn làm quen với việc nghĩ gì nói nấy của ông chủ, nếu không thì sẽ không bao lâu nữa, cô sẽ bị bốc hơi khỏi Trái Đất mất. Còn một thứ khiến Mỹ Huệ phải xấu hổ hơn nữa, chính là việc xưng hô của Tống Vinh Hiển. Anh, em ư? Cô càng đỏ mặt hơn. Cách xưng hô này thật không quen chút nào. Cô có cần phải xưng hô theo ông chủ không? Nhưng mà cô không muốn...
"Hôm nay anh không thể để tôi ngủ một mình được sao?" Mỹ Huệ cần thời gian để thích ứng với việc trở thành bạn gái của ông chủ.
"Em vừa mới nói gì?" Tống Vinh Hiển bỗng dưng sầm mặt.
"Tôi..." Thấy ông chủ như vậy, Mỹ Huệ liền lùi về sau một bước. Cô nói gì sai sao? Vừa nãy ông chủ rất vui vẻ mà? "Anh không thể để tôi ngủ một mình sao?"
Mỹ Huệ vừa nói hết câu, Tống Vinh Hiển lập tức đứng dậy, đi đến chỗ Mỹ Huệ. Cô thấy nét mặt ông chủ có vẻ tức giận, liền lo sợ thụt lùi về sau. Nhưng đi lùi hoài, cô bị dồn vào góc tường, còn Tống Vinh Hiển dùng hai tay chặn lại khiến cô không còn đường lui. Mỹ Huệ khóc trong lòng, biết vậy cô đã đứng im.
"Em vừa nói gì?" Tống Vinh Hiển thật sự rất tức giận. Hắn áp sát mặt cô nói.
"Tôi..." Mỹ Huệ sợ hãi quay sang chỗ khác, tránh nhìn vào đôi mắt nảy lửa trước mặt. "Tôi có thể ngủ một mình không?" Mỹ Huệ cũng có chút bực bội nhắc lại lần nữa. Cô đã nói bao nhiêu lần rồi mà ông chủ vẫn không nghe à? Không những thần kinh mà tai ông chủ có vấn đề luôn sao?
"Không phải." Hắn tức giận. Làm sao cô gái này có thể ngốc nghếch đến mức này cơ chứ?
Mỹ Huệ quay lại nhìn Tống Vinh Hiển. Không phải? Không phải gì cơ chứ? Chẳng lẽ ông chủ không cho cô ngủ một mình hay sao? Vậy thì hắn phải nói ngay từ đầu đi chứ, bắt cô phải nói lại bao nhiêu lần. Mỹ Huệ bĩu môi.
"Là hôm nay anh có thể để em ngủ một mình được không?" Hắn nói. Đã là bạn gái của hắn, tại sao cô con xưng hô "tôi" với hắn cơ chứ? Đúng là chuột nhắt, không thể thông minh được.
Mỹ Huệ ngẩn người. Cuối cùng cô cũng hiểu ra. Thì ra cách xưng hô của cô có vấn đề. Thật ra cô cũng muốn xưng hô "anh, em" lắm, nhưng mà cô rất ngại. Mà giờ ông chủ bắt cô xưng hô như thế, cô đành phải làm theo. Nếu như cô xưng hô như thế, có thể ông chủ sẽ để cô một mình. Thấy ông chủ không nói gì về vấn đề để cô ngủ một mình, chắc là hắn đã ngầm đồng ý rồi. Không ngờ khi trở thành người yêu của nhau, ông chủ trở nên tốt bụng thế này. Vậy mà cô cứ lo lắng ông chủ sẽ không cho, giờ thì yên tâm rồi.
"Hôm nay anh có thể để em ngủ một mình hay không?" Mỹ Huệ nhẹ nhàng nói. Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nhưng vì muốn ngủ một mình nên đành phải chịu.
"Tốt lắm." Tống Vinh Hiển cười hài lòng. Hắn vui vẻ thả Mỹ Huệ ra rồi ngồi xuống giường.
Mỹ Huệ ngạc nhiên. Không phải ông chủ cho phép cô ngủ một mình sao?
"Anh... không phải để em ngủ một mình à?"
"Anh có nói sao?" Tống Vinh Hiển tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại. Hắn không nhớ mình đã chấp nhận. Hắn trừ phi chết, sẽ không để cô ngủ một mình đâu, vả lại bây giờ cô với hắn đã thiết lập quan hệ. Nếu cô muốn ngủ một mình thì hãy nằm mơ đi, cố gắng sẽ được mơ thấy ngủ một mình. Cô cũng thừa biết hắn sẽ không đồng ý mà.
Mỹ Huệ hiện giờ khói bốc lên đến đỉnh đầu. Hắn lại dám gạt cô sao? Biết vậy cô đã không nghe theo lời hắn, xưng hô kiểu này rồi. Dù đã là bạn gái của ông chủ, hắn cũng sẽ không tốt bụng vậy đâu, có khi sẽ còn tàn ác với cô hơn, bắt nạt cô nhiều hơn. Tự nhiên cô lại cảm thấy mình không nên tỏ tình. Được rồi, từ giờ cô sẽ không ngây thơ nữa. Hứa danh dự luôn đấy! Đồ ông chủ thần kinh, tai bị lão hóa!
Mỹ Huệ trong lòng tức giận leo lên giường nằm, đắp mền lên tới ngực. Tống Vinh Hiển thấy thế thì bật cười. Hắn biết cô đang tức hắn lắm, nhưng biết làm sao được, hắn rất thích bắt nạt cô và chuyện bắt nạt này sẽ còn dài dài. Hắn kéo mền cô đang đắp sang mình. Thấy vậy, Mỹ Huệ liền cau mày. Khi hắn cười gian xảo tiến đến gần thì cô dùng tay cản lại.
"Sao vậy? Chẳng phải em ôm anh mới ngủ được sao?"
Mỹ Huệ lại càng tức giận. Cái tên ông chủ này sao lại không biết ngượng là gì cơ chứ? Nhưng mà tệ thật, hắn nói đúng. Dù không muốn nhưng cô đành phải nghe hắn. Cô không muốn phải gặp ác mộng nữa. Bây giờ, cô đã tìm thấy tình yêu của mình, cô muốn kể từ bây giờ, cô có thể sống hạnh phúc, không gặp bất kì khó khăn nào.
"Nhưng mà anh phải hứa với em một điều."
"Điều gì?" Tống Vinh Hiển dường như không chú ý đến điều Mỹ Huệ đang nói, hắn say mê nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.
"Anh chỉ được ôm thôi. Không được làm gì quá giới hạn đâu đấy." Mỹ Huệ không tránh bàn tay của ông chủ. Cô thấy thật thoải mái khi được hắn vuốt tóc thế này.
Tống Vinh Hiển nghe vậy liền khựng người lại. Không được làm gì sao? Không thể được! Như thế làm sao hắn có thể ngủ được.
"Anh không đồng ý sao?" Mỹ Huệ nhếch mép cười. Hứ! Cho đánh đời anh, ai bảo gạt cô hoài làm gì.
"Ok." Tống Vinh Hiển không vui vẻ trả lời. Mỹ Huệ cười thầm trong lòng.
Tắt điện, căn phòng chìm trong bóng tối. Khác với những lần trước, lần này họ đã trở thành người yêu của nhau nên càng hồi hộp hơn nhiều. Tống Vinh Hiển ôm Mỹ Huệ trong lòng. Cô áp sát mặt vào bộ ngực săn chắc của hắn mà đỏ mặt. Làm sao mà cô có thể ngủ được đây?
Mười phút trôi qua. Mỹ Huệ vẫn không thể ngủ được. Cô muốn ngẩng đầu lên xem thử ông chủ đã ngủ chưa nhưng cô lại sợ mình cựa quậy, lỡ như hắn ngủ rồi sẽ bị cô làm cho thức giấc.
Ba mươi phút trôi qua. Căn phòng rất yên tĩnh không chút tiếng động. Mỹ Huệ vẫn còn thức, cô có thể nghe thấy hơi thở của Tống Vinh Hiển phả trên đầu cô. Cô hít một hơi thật sâu, ôm trọn mùi hương của hắn. Nhưng mà Mỹ Huệ có chút thất vọng. Ông chủ của cô biết nghe lời vậy ư? Cô bảo không được làm gì quá giới hạn, với tính cách của hắn mà chịu nghe lời cô à? Hay là cô không có tí sức hấp dẫn nào sao? Đúng là Mỹ Huệ đã bảo ông chủ không được động chạm gì, nhưng cô vẫn rất mong đợi hắn làm gì đó, dù là "chạm" một chút cũng được, để cô biết được mình vẫn có sức hút của một người phụ nữ, có thể quyến rũ nam nhân này. Nhưng không! Tên ác ma này đã dập tắt hi vọng của cô, khiến cô cảm thấy mình không có sức hấp dẫn nào. Thật đáng ghét! Cái tên heo quỷ này chỉ biết ăn, ngủ, bắt nạt người ta thôi! Mỹ Huệ bỗng dưng suy nghĩ lại. Cô muốn hắn động chạm vào cô ư? Thôi xong rồi! Bệnh biến thái của ông chủ đã lây sang cô rồi. Ai đó cứu cô với...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...