Hậu Duệ Quý Tộc


Bây giờ, trời đã lờ mờ sáng. Bình minh đã ló rạng nơi chân trời tăm tối. Bình minh cứ ngày ngày đến trên thành phố London hoa lệ, thế nhưng, từ trước tới nay, chưa có một bình minh nào dành cho cậu. Nơi cậu có thể tồn tại, nơi duy nhất chào đón cậu, chỉ có bóng đêm mịt mùng.
“Stop! Aro!!!”
Tiếng quát khẽ nhưng đầy uy quyền vang lên phía sau khi chiếc mỏ cứng của con diều hâu chỉ còn cách trán tên gia nhân chưa đầy năm centimet. Ngay lập tức, con ác điểu dừng hành động. Đôi mắt màu vàng khè chỉ nhìn tên gia nhân kia một chút rồi quay đầu, bay về phía chủ nhân. Lại ngoan ngoãn bay tà tà đằng sau cậu.
Tên gia nhân lúc này đã sợ hãi ngồi thụp xuống đất, miệng không nói nên lời. Vic chỉ cười nhạt, thản nhiên bước qua hắn mà đi vào trong nhà.
Khi đặt chân vào dinh thự cũng là lúc bước vào một không gian sang trọng, hào nhoáng. Cả phòng khách được thắp điện sáng choang, căn nhà sử dụng lối kiến trúc hoàng gia Châu Âu với bộ salon đệm lông cừu trắng muốt, những chiếc đèn cây bằng sắt mạ vàng được uốn dáng tinh xảo. Căn nhà đẹp đến chói mắt với hầu như tất cả đồ đạc đều được mạ vàng. Vic khẽ cau mày khi ánh sáng trong phòng khách rọi vào mắt. Cậu vốn ghét những thứ cầu kì quá hoa lệ, lại càng không thể chịu được khi ánh sáng quá gắt. Vị tử tước này, cũng là quá khoa trương khi thiết kế nội thất như vậy đi.
Tử tước Nicole đang ngồi trên ghế salon đệm lông cừu, thư thái uống trà. Khi thấy Vic đứng ở cửa, lão khá ngạc nhiên nhưng mau chóng lấy lại được phong độ. Lão nở nụ cười, cất giọng sang sảng đồng thời đứng lên làm điệu bộ mời vào:
“Ồ. Bá tước Shadow, cơn gió nào đưa ngài tới dinh thự thấp kém của tôi vậy?”
Vic cũng mỉm cười bước vào, ngồi xuống ghế theo lời mời của Nicole. Cậu cất giọng ung dung mang phần giễu cợt:
“Dinh cơ của ngài gọi là thấp kém, vậy thế nào mới gọi là cao sang?”
Nicole mỉm cười tự hào. Lão ta vốn rất hãnh diện về dinh cơ nguy nga với đồ đạc được mạ vàng sáng choang của mình.
“Mời ngài dùng trà! Không biết có việc gì mà ngài lại đến đây vào giờ này?”
Vic cầm tách trà, đặt lên mũi để thưởng thức hương thơm rồi mới uống. Nhấp một ngụm, cậu có chút hài lòng kêu lên:
“Là trà Earl Grey?”
“Đúng vậy! Ngài quả thật có khứu giác tinh tường!”
Nghe thấy lời nịnh bợ của lão, Vic chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Đặt tách trà xuống bàn, cậu đáp:
“Hôm nay tôi đến đây, cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là tôi thấy hơi không hài lòng vì thái độ của ngài trong buổi tiệc sáng nay.”
Cậu ngả lưng vào đệm tựa, hướng đôi mắt màu xanh thẳm nhìn lão, quan sát từng biểu hiện rất nhỏ trên mặt lão. Cậu thấy, khuôn mặt lão thoáng cứng đờ khi nghe cậu nói, rồi tiếp đó, cơ mặt dường như có hơi giật giật. Cuồi cùng, lão nở nụ cười gượng gạo, nói:

“Thật xin lỗi vì lời nói lỗ mãng của tôi. Xin ngài tha thứ.”
Nói xong, lão đứng lên, cúi đầu trước cậu. Mặc dù biểu hiện cung kính như vậy nhưng trong lòng lão lại đang càu nhàu nguyền rủa cậu. Sáng nay, chính lão là kẻ đã nói rằng nghi ngờ cậu là kẻ mạo danh. Ai ngờ trong đám đông như vậy, cậu chỉ lướt qua có một khắc mà còn có thể nghe thấy, hơn nữa còn nhận ra chính lão là người nói.
Vic nhếch môi cười, không đáp. Bàn tay tưởng như vô tình gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, nhưng thực chất là đang ra ám hiệu. Quản gia Edward đứng cạnh khẽ cúi đầu rồi quay mặt về phía cửa ra vào, gật đầu ra lệnh cho ai đó.
Ngay lập tức, một đám người xông vào, khoảng chừng hơn 10 người mặc đồ đen. Mỗi người mặc đồ đen lại giải thêm một hai người nữa ăn mặc bình thường bị trói chặt, miệng và mắt cũng bị bịt kín. Tất cả đều đang bị hôn mê. Đám người này chính là gia nhân trong nhà tử tước Nicole, tất thảy trên dưới có khoảng gần hơn chục người. Tử tước Nicole thấy thế thì nhìn Vic với ánh mắt kinh ngạc. Lão lắp bắp:
“Bá tước, ngài làm gì vậy?”
Vic vẫn mỉm cười, thong thả uống trà. Lát sau mới cất tiếng trả lời:
“Còn chưa hết đâu.”
Lời cậu vừa dứt, hai tên áo đen khác lại dẫn thêm hai người vào. Họ cũng bị trói và dán băng keo, nhưng có điều, đây là phu nhân cùng con gái lớn của Nicole. Khi nhìn thấy người thân của mình bị bắt, gã đã không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng nhào đến chỗ chiếc điện thoại. Bàn tay đang bấm số của lão run lên dữ dội, lão muốn gọi cảnh sát, nhưng phía bên kia ống nghe chỉ vẳng lại tiếng tút dài vô vọng. Vic bật cười, nói:
“Hệ thống điện thoại cùng camera quan sát khắp dinh thự đều bị ngắt rồi. Ngài đừng cố thử kẻo lại phí công vô ích.”
Nicole ngã phịch xuống sofa. Mồ hôi trên trán bắt đầu lấm tấm. Giọng nói bắt đầu run lên đầy hoảng loạn:
“Bá tước…tôi biết mình đã sai, nhưng thiết nghĩ chỉ là một lời nói, ngài đâu cần làm đến mức này?”
Vic phá lên cười, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt lại trở nên lạnh băng. Cậu ngồi thẳng dậy, chiếu ánh nhìn sắc lẻm về phía lão, gằn từng chữ:
“Ngài cho là chỉ vì một lời nói mà ta đến đây?”
Nicole vẫn không hiểu cậu đang muốn gì. Chỉ biết hướng đôi mắt nhìn cậu chờ đợi.
“Đưa hết lũ gia nhân ra khỏi dinh thự, không cần xuống tay. Để lại hai người nhà Cavanas.” Cậu ra lệnh. Đám người áo đen mau chóng kéo đi. Thoáng chốc, căn nhà chỉ còn lại cậu, quản gia Edward, cùng ba người nhà Cavanas. Cậu ngồi trở lại ghế. Đôi chân vắt chéo thong dong, cậu trả lời:
“Ngài mau quên thật đấy, ngài tử tước. Sự việc cách đây 8 năm, ngài không còn chút hồi ức nào sao?”
Nicole thất thần khi nghe cậu nhắc đến câu “8 năm trước”. Lão sao có thể quên cái đêm đó? Cái đêm cách đây 8 năm, gia tộc Shadow tưởng như đã đi vào diệt vong. Đêm hôm đó, một trận thảm sát đã diễn ra tại dinh thự nhà Shadow với hơn hai mươi gia nhân cùng bá tước Shadow và phu nhân là trưởng công chúa Rachel đều thiệt mạng. Chỉ còn hai người thuộc gia tộc còn sống sót, một là vị quản gia Edward khi đó đang ở quê nhà lo việc thành hôn cho con gái, một là con trai Charles- Vic Shadow mất tích sau trận thảm sát rồi đột ngột trở về. Và giờ, vị bá tước đó đang đứng trước mặt lão, có lẽ là muốn tính toán hết số nợ nần năm xưa.
“Nhớ ra rồi đúng không? Năm đó, chẳng phải chính ngài là kẻ phái đoàn sát thủ đến dinh thự nhà ta hay sao?”

Lão sợ hãi trốn tránh ánh mắt cậu. Miệng vẫn lắp bắp không thể đáp tròn vành rõ chữ:
“Hôm đó, tôi…tôi…làm việc theo lời của “ngài ấy”. Đó không phải chủ ý của tôi. Xin ngài….”
“Ta biết. Lão già đó đã hứa hẹn với ông nhiều điều để ông thực hiện âm mưu thảm sát gia đình ta. Căn nhà này và địa vị của ông bây giờ. Chẳng phải dựa vào việc làm của ông 8 năm trước sao? Chấp nhận làm tay sai cho ông ta để đổi lấy vinh hoa phú quý?”
Vic nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Nicole. Ánh nhìn mang theo sự khinh miệt, dửng dưng nhưng phảng phất chút bi thương, căm phẫn. Giọng cậu đều đều, không hề mang ý tức giận nhưng cả cơ thể lại toát lên lửa giận bừng bừng. Nicole á khẩu nhìn chàng trai trước mặt, không thể tin nổi cậu ta mới chỉ 18. Khí chất cao quý ngút trời này, biểu hiện cao ngạo, tự tin này, chắc chỉ có được ở người thừa kế gia tộc Shadow.
“Ông đã bán mạng cho lão già đó. Nhưng có lẽ ông không biết rằng, mình cũng là một mục tiêu trong kế hoạch?”
Dứt lời, Vic nở nụ cười thâm hiểm, còn Nicole thì choáng váng đến xây xẩm mặt mày. Cậu ta vừa nói, lão cũng là một mục tiêu trong kế hoạch?
“Sao…sao có thể?”
Vic nhếch môi cười, tiếp đó, cậu đứng lên, tiến gần hơn một chút về phía Nicole. Cậu ghé sát vào tai lão, nói bằng giọng trầm trầm:
“Biết vậy đủ rồi. Ngài cũng nên trả lại những gì đã nợ gia đình tôi chứ nhỉ?”
Hai bàn tay Nicole run lên bần bật, lão hoảng loạn hỏi lại:
“Ý ngài là trả lại cái gì?”
“Lấy mạng đền mạng. Điều đơn giản đó mà ngài cũng cần tôi giải thích?”
Bá tước Nicole lắp bắp một câu thừa thãi:
“Ngài thật sự muốn lấy mạng cả gia đình tôi để trả thù?”
Vic không đáp, chỉ im lặng thưởng thức tách trà. Môi nở nụ cười như có như không. Đột nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt Nicole thay đổi chóng mặt. Từ chỗ sợ hãi đến không nói nên lời, lão nhếch môi cười thâm độc, từ thế bị động, chuyển sang thế chủ động. Lão bình tĩnh nhìn người con trai trước mặt, nói bằng giọng đắc thắng:
“Nếu vậy, có vẻ như ngài quá xem thường tôi rồi.”
Vic không trả lời, chỉ nhướng mày nhìn lão, mắt vẫn nhìn vào dung dịch trà màu nâu nhạt đựng trong tách. Cậu nắm bắt hết những thay đổi trên gương mặt Nicole, nhưng dường như vẫn không quan tâm.

Thái độ của khinh khỉnh của cậu khiến lão có chút bực mình, nhưng vẫn giữ giọng điệu như vừa nãy:
“Ngài nghĩ trong dinh thự của tôi chỉ có vỏn vẹn vài tên người hầu như vậy? Ngài nghĩ tôi sống được đến ngày nay, vươn tới vị trí này là nhờ vào cái gì? Chính là nhờ đạp lên xác người khác mà đứng dậy!”
Nói xong, lão tuôn một tràng cười man rợ. Lúc này, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn lão. Đôi mắt xanh thẳm vẫn giữ nét trầm tĩnh, không hề có một chút xao động nào. Cậu thản nhiên hỏi:
“Vậy thì sao?”
Nicole dừng ngay tràng cười, đôi mắt long lên. Lão ta đã mất bình tĩnh trước thái độ dửng dưng, ung dung của cậu. Lão cao giọng quát:
“Ra đây!!!!”
Liền sau đó, một đám người mặc quần áo chỉnh tề, vác súng ống không biết từ đâu túa ra, chẳng mấy chốc đã đứng thành một vòng tròn vây quanh Vic và quản gia Edward. Tất thảy có khoảng hơn 20 người, người nào cũng toát ra sát khí ghê người. Đây rõ ràng là một đội sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải hạng vệ sĩ tầm thường.
“Tôi đã không định giết ngài. Vì việc con trai của công chúa quá cố mất tích sẽ khiến hoàng gia chấn động. Họ sẽ bắt đầu đi tìm tung tích. Dù tôi có thu xếp kĩ càng sau khi thủ tiêu ngài thì bọn chúng cũng sẽ phát hiện ra đêm cuối cùng ngài chết, ngài có mặt ở nhà tôi. Vậy sẽ không thể tránh khỏi rắc rối và nghi ngờ. Thế nhưng, ngài đã ép tôi đến mức này. Thì tôi đành nói rất tiếc cho ngài vậy.”
Nói đến đó, lão ngửa cổ cười thỏa mãn. Từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt Vic chưa từng xuất hiện một chút sợ hãi nào dù bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm. Vẫn luôn bình tĩnh, trầm ổn. Đôi mắt màu xanh thẳm vẫn trong vắt đến lạ kì. Cậu mỉm cười. Nụ cười mang theo ngàn tia nguy hiểm, khiến người khác không lạnh mà run. Cậu cất giọng trầm trầm:
“Có vẻ, ngài cũng quá xem thường tôi rồi?”
“Sao?” Nicole cau mày nhìn cậu, hỏi lại.
“Ngài nghĩ tôi đi đến đây mà không có chút phòng vệ?”
“Mày nói gì?”
Nụ cười trên môi cậu càng sâu. Ánh mắt cũng trở nên ngày càng sắc bén. Đáy mắt xanh thẫm như phóng ra hàn băng lạnh lẽo. Miệng cười, nhưng mắt không cười. Cậu lạnh lùng ra lệnh. Âm thanh không quá lớn nhưng uy nghi bức người:
“Xả súng!!!!!! Giết hết. Chừa lại lão già đó cho ta.”
Những sự việc xảy ra sau đó, có lẽ nằm mơ Nicole cũng không thể tưởng tượng. Đội sát thủ mà lão đã đào tạo và tin dùng bao năm nay, đồng loạt quay hướng về phía con và vợ lão đang bị trói nghiến. Hơn hai chục tên tạo thành một vòng tròn xung quanh họ. Súng đồng loạt bắn ra hàng chục, hàng trăm viên đạn. Tiếng súng to đến nhức tai. Qua những thân hình to cao của đám sát thủ, lão không thể nhìn thấy vợ và con mình. Đến khi tiếng súng vừa dứt, đám sát thủ tản ra, lão mới có thể nhìn thấy họ. Hai người, một là vợ lão, một là con gái lão đang nằm trên nền gạch sáng bóng. Cơ thể bị đạn găm vào nhiều đến mức không còn nguyên vẹn. Máu từ các vết đạn túa ra, chảy lênh láng khắp sàn. Lão không nói nên lời, chỉ trơ mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Đúng lúc định chạy đến chỗ vợ và con gái, bên tai gã liền vang vọng một giọng nói thâm trầm.
“Tiếc thật, nhưng Game Over rồi.”
Vic đang đứng đối diện với lão, đôi đồng tử màu xanh thẫm nhìn xoáy sâu vào mắt lão. Nhìn vào đôi mắt đó, lão thấy hình ảnh mình đang phản chiếu lại. Một bộ dạng sợ hãi đến thảm thương. Đôi mắt kia, vẫn mang sắc xanh lạnh lẽo của băng giá, lúc này đang ánh lên một tia đắc thắng.
Cậu cầm một chiếc súng ngắn, chậm rãi đặt lên trán Nicole, lạnh lùng bóp cò. Thân thể của lão từ từ ngã phịch xuống đất. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng vì kinh hãi.
Vic nhìn thi thể lão cùng gia đình Cavanas, không hề mảy may một chút thương cảm, cũng không hề có sự vui sướng vì báo được thù. Chỉ đơn giản là tĩnh lặng, không một chút cảm xúc. Những tưởng mọi việc vậy là đã xong thì đột nhiên, một bóng đen lao vụt về phía cậu. Nhanh và bất ngờ đến mức không ai kịp nhận ra.

“Ta phải giết ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét như xé vải mang theo sự căm phẫn vang lên cùng lúc với tiếng súng. Bóng đen kia ngã phịch xuống đất. Lúc này mọi người mới có dịp nhìn rõ. Đó là một cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Tuy mặc quần áo đơn giản nhưng lại mang phong thái khá đặc biệt mà chỉ có ở những đứa trẻ xuất thân từ gia đình vương giả. Tay cậu bé cầm một con dao găm sắc bén, có lẽ là định đến giết Vic. Nhưng trước khi chạy đến được chỗ cậu thì đã bị bắn bởi một trong những tên sát thủ. Từ nãy tới giờ, cậu ta vẫn nấp trong chiếc tủ trong phòng khách mà không ai biết gì. Thế nhưng qua khe cửa tủ nhỏ hẹp, cậu đã chứng kiến tất cả những gì vừa diễn ra. Vic nhìn vết thương do đạn bắn ở chân của cậu bé, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Cậu bé trừng mắt nhìn cậu căm giận, không thèm trả lời. Quản gia Edward đứng bên cạnh liền đáp:
“Có lẽ là con trai bá tước Nicole, thiếu gia Nash Cavanas, thưa ngài.”
Vic nhìn cậu bé trước mặt. cậu ta cũng chỉ trạc tuổi cậu thôi. Ánh mắt cậu trở nên vô cùng phức tạp. Lưỡng lự một hồi, cậu quay người đi, không quên ra lệnh:
“Mang cậu ta đi tẩy não, giữ lại mạng.”
Quản gia Edward có vẻ khá ngạc nhiên. Nhưng kinh nghiệm làm quản gia lâu năm cho lão biết, khi chủ nhân ra lệnh, không nên hỏi nhiều. Ông cúi đầu, đáp:
“Vâng, thưa ngài.”
Thế rồi, hai người bước ra khỏi căn biệt thự lộng lẫy giờ đã vấy đầy máu tươi. Máu, đúng như lời cậu nói, đã nhuộm đỏ đêm đen mất rồi. Vic cùng quản gia đi về phía chiếc xe. Chẳng mấy chốc, chiếc xe Phamton sang trọng đã rời đi, chỉ để lại một vệt khói mờ mờ. Bỏ lại sau lưng một thảm kịch kinh hoàng. Bỏ lại cả một tâm hồn trẻ thơ vừa bị rạn nứt.
“Thưa ngài, cho tôi mạn phép hỏi, tại sao ngài giữ lại mạng sống cho thằng bé đó?”
Vic vẫn nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mông lung phức tạp. Khi nghe thấy quản gia nói vậy, cậu khẽ rũ hai hàng mi dày, nói nhẹ:
“Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt nó, ta thấy hình ảnh mình của bốn năm về trước. Cái khoảnh khắc sững sờ khi nhìn thấy những người thân đang từ từ rời bỏ. Chỉ là, ta cảm thấy rất giống mình.”
“Vậy tại sao ngài lại ra lệnh tẩy não thằng bé?”
Vic không trả lời ngay. Im lặng một thoáng, cậu mới cất giọng trầm trầm. Giống như đang thủ thỉ, như đang nói về chính bản thân mình:
“Vì nếu cứ để nó sống với những kí ức đó, sớm muộn gì, nó cũng sẽ bán linh hồn mình cho ác quỷ.”
Không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Cậu vẫn nhìn bầu trời qua cửa kính xe. Bây giờ, trời đã lờ mờ sáng. Bình minh đã ló rạng nơi chân trời tăm tối. Bình minh cứ ngày ngày đến trên thành phố London hoa lệ, thế nhưng, từ trước tới nay, chưa có một bình minh nào dành cho cậu. Nơi cậu có thể tồn tại, nơi duy nhất chào đón cậu, chỉ có bóng đêm mịt mùng.
Bình minh lên. Một ngày mới lại bắt đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận