Nắng chiều đã lẩn khuất sau những tầng mây, chỉ để lại những vệt mờ mờ trên bầu trời xám xịt. Thứ ánh sáng nhạt nhòa ấy không tài nào xua tan nổi những tầng sương mù dày đặc bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách dù là nhỏ nhất của khu rừng. Trên những tàng cây khẳng khiu trơ trụi gần đó ban đầu chỉ lác đác vài con quạ đen ngòm, nhưng càng về sau chúng lại càng kéo đến đông hơn nữa. Chúng đậu kín những chạc cây xương xẩu, kêu lên những tràng âm thanh thống thiết ma quái.
Dường như chúng đang chờ đợi. Chờ đợi trận đấu sắp diễn ra. Cũng là chờ đợi một bữa ăn cuối ngày no nê của mình.
“Cho tớ mượn số mũi tên của cậu.”
Red chìa tay trước mặt Henry, đôi mắt nhìn chòng chọc số mũi tên ít ỏi trong ống mà Henry đeo sau lưng. Mũi tên dài chừng 20 inch, tất cả đều được bọc thép.
“Cậu định dùng cung hả?”
“Không. Tớ dùng tên thôi.”
Susan đang chơi đùa cùng con Force. Con ác thú thỉnh thoảng lại chồm khẽ rồi đặt chân trước lên vai Susan, lúc lại chạy xung quanh cô nàng. Red cầm khoảng bốn năm mũi tên đi về phía con hổ, bước chân chậm rãi nhưng vô cùng kiên quyết.
Khi Red tiến lại gần, con Force bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm. Nó ngừng việc chơi đùa, chầm chậm đứng chắn trước Susan, ngăn không cho Red tiến về phía chủ nhân. Đôi mắt vàng khè của nó hướng về phía Red, cái miệng bắt đầu gầm gừ đầy hăm dọa.
Susan cười khẩy nhìn Red, môi khẽ nhếch lên tạo một nụ cười nhạo báng:
“Mày đến nộp mạng à?”
“Mày nên nói câu đó với con hổ của mày.”
Mấy thành viên khác của đội bắt đầu phá lên cười, vài kẻ còn huýt sáo đầy hào hứng. Một con nhãi mới ra nhập nhóm được vài hôm đã muốn thách đấu cùng những thành viên mạnh nhất đội, đây hẳn là thứ nực cười nhất mà chúng từng được biết.
“Mày định giết Force với vài mũi tên này à?”
Red không trả lời câu hỏi của Susan, nói ngắn gọn:
“Tránh ra nếu mày không muốn bị thương.”
“Tốt!”
Susan gật đầu nói một câu rồi lùi về phía sau. Cô nàng vòng tay qua cổ con Force, giọng thì thầm nhẹ nhàng nhưng mắt thì nhìn như muốn nuốt sống Red.
“Phải làm cho con bé đó chết không còn nguyên vẹn đấy Force.”
Nói xong, Susan tự động cách xa Red và Force 5 mét. Các thành viên khác của đội cũng hào hứng tụ tập thành một vòng tròn xung quanh, cả Killer và Henry cũng vậy.
Red cầm nắm cung tên chặt đến nỗi những khớp xương lộ ra trắng muốt, mồ hôi ướt đẫm tay thể hiện cô đang rất căng thẳng. Đôi mắt đen láy nhìn về phía con hổ đang gầm gừ. Phản xạ đầu tiên khi người ta nhìn thấy một con quái thú, đó là quay đầu chạy. Thế nhưng, sau lần bị con hổ cho ăn một bạt tai, Red biết, đôi chân yếu ớt của con người không thể địch nổi với tốc độ kinh hồn của con ác thú. Càng chạy, chúng sẽ càng đuổi hăng. Như vậy, nếu không thể chạy, ta chỉ còn cách đương đầu.
Force gườm gườm mắt nhìn Red, nó cũng đang chờ đợi phản ứng của đối phương. Nếu Red tấn công, nó sẽ phản kháng; nếu cô chạy, nó sẽ đuổi theo; đằng này, cô lại án binh bất động.
Sự kiên nhẫn của con hổ có giới hạn. Khi không thấy Red phản ứng gì, nó bắt đầu mở màn trận đấu với một cú chồm ngoạn mục. Khoảng cách giữa Red và con quái thú chỉ còn bằng một gang tay.
Nó vung chân trước, vả mạnh vào một bên má trái của Red. Cô lãnh trọn một cú đập, cơ thể trượt trên đất một đoạn khá xa rồi đập mạnh vào một gốc cây cổ thụ gần đó. Force được Susan huấn luyện từ nhỏ, một trong những điều nó học được, đó là cách vờn bắt con mồi. Nó không điên cuồng cắn xé con mồi như những con hổ hoang dã khác. Nó sẽ vờn con mồi, cho chúng nhấm nháp nỗi sợ điên cuồng, khiến chúng nghẹt thở đau đớn vì những đòn tấn công bằng chân trước. Cuối cùng, kết thúc bằng một cú chồm và một nhát cắn đứt đầu đối phương.
Cú va đập khiến Red đau đến chóng mặt, cô như cảm nhận được, từng khớp xương đang lần lượt vỡ vụn ra, còn lớp da bên ngoài thì đau đớn như bị hàng ngàn cây gai đâm vào. Con hổ phe phẩy cái đuôi, chầm chậm đến gần Red. Nó đang vờn cô. Nếu cô không làm gì đó để khiến nó điên lên, nó sẽ tiếp tục vờn cô cho đến chết.
Red quờ tay nhặt một hòn đá gần đó ném về phía con hổ. Force khẽ gầm gừ, vẫn giữ tốc độ chầm chậm tiến về phía Red.
Hòn đá kia vẫn chưa đủ làm nó nổi điên. Cô cần nó nổi điên.
Red gượng sức ngồi dậy, người tựa hẳn vào thân cây, tư thế giống như đang chờ chết. Con hổ đi đến, vẫn dùng chiêu cũ, lấy chân trước hành hạ con mồi. Nhưng lần này, khi chân nó chỉ còn cách mặt Red chừng năm centimet, cô đột ngột lăn mạnh sang một bên. Chân trước của con hổ không chạm được vào người cô mà đập vào thân cây ngay sau đó. Móng vuốt của con hổ cắm mạnh vào thân cây cứng rắc khiến một chiếc mong lung lay suýt gãy.
Nó điên cuồng gầm lên, hai mắt long sòng sọc nhìn về phía Red. Nó bắt đầu nổi điên. Bây giờ, nó sẽ không vờn con mồi nữa mà chính thức kết thúc trận chiến.
Quả nhiên, một con hổ lên cơn điên là một điều vô cùng đáng sợ. Force lao hùng hục về phía Red đang nằm, khi chỉ cách chừng một mét, nó chồm lên định nhảy vào người cô, mà không biết năm mũi tên sắc bén đang chờ nó từ trước. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy thân hình nặng nề của con hổ phủ phục trên người Red. Sau đó, máu tươi bắt đầu túa ra. Tất cả đều chờ đợi. Chờ đợi con hổ cắn nát đầu Red và trở thành kẻ chiến thắng.
Sự chờ đợi được đền đáp bằng tiếng gầm đinh tai của con hổ. Năm mũi tên xuyên thẳng qua đầu con ác thú, ngay trên đỉnh đầu của nó, người ta nhìn thấy năm đầu mũi tên bọc thép dính đầy máu. Cú chồm kia đã kết liễu con hổ và giúp Red hoàn thành kế hoạch.
Susan không tin vào mắt mình, gào lên thất thanh khi nhìn thấy con thú của mình ngã vật xuống đất. Cô chạy ào về phía nó, vòng tay ôm cổ con hổ như khi hay chơi đùa. Liên tục lắc đầu nguầy nguậy khi nhận ra con vật của mình ngày càng yếu ớt.
Red ngồi dậy, liên tục thở dốc vì sợ và mệt. Cả người cô nhuốm đầy máu của con hổ, từ mặt cho đến chân tay, không chỗ nào không nhuốm máu.
Susan rút từ lưng quần một khẩu súng ngắn, lên đạn và chĩa về phía Red:
“Xuống địa ngục đi, con ranh.”
“Phập.”
Nhưng mong muốn của cô nàng không thể được thực hiện. Một mũi tên từ xa lao đến, đâm xuyên qua bàn tay cầm súng của Susan rồi ghim chặt vào thân cây gần đó. Susan đau như muốn ngất lịm đi ngay tức khắc nhưng vẫn cố mở to nhìn hai người con trai đang tiến về phía mình. Trong tay Henry vẫn còn cầm một chiếc cung tên.
“Từ bây giờ cô ấy là thành viên của đội tôi.”
Killer nói rồi chìa tay về phía Red. Cô nặng nề đưa bàn tay đầy máu để bắt lấy rồi lấy đà đứng lên. Mọi người bắt đầu xôn xao, còn Susan sớm đã không nói nên lời.
Henry ghé tai Red, khẽ cười nói:
“Uầy, cậu có tố chất chiến binh đấy!”
Killer gật đầu, nói:
“Kĩ thuật quá kém, nhưng tinh thần chiến đấu không tồi.”
Henry lại chen miệng vào:
“Cậu nên chọn ình một vũ khí đi. Cung tên hoặc súng, hay bất cứ cái gì cũng được.”
“Tớ dùng cả hai được không?”
“Cũng được. Nhưng cậu nên tập trung vào một cái, thứ còn lại tập phụ thêm thôi.”
Red gật đầu, đáp:
“Tớ chọn súng, nhưng tập thêm cả cung tên nữa.”
Killer đặt tay lên vai cô, dặn dò:
“Bọn tớ sẽ dạy cậu. Bây giờ thì trở về và gột sạch những thứ trên người cậu đi.”
Red gật đầu, mau chóng chạy theo sau Henry và Killer. Mùi máu tanh nồng chiếm cứ toàn bộ các giác quan của cô. Mùi tanh tưởi chết chóc ấy khiến cô nhận ra, cô đang sống ở một nơi nguy hiểm mà mạng sống luôn bị đe dọa từng giây từng phút. Ở nơi đây, việc một ai đó chết đi sẽ là một niềm vui chung, nhưng ngược lại, sự sống của kẻ khác sẽ là một mối đe dọa. Để tồn tại trong một môi trường như thế, cô chỉ có cách giết chết những kẻ khác để vùng lên.
Kẻ sống sót cuối cùng sẽ là kẻ mạnh nhất, đồng thời, cũng chính là kẻ khát máu và tàn nhẫn nhất.
Ở nơi đây, màu đỏ của máu tươi sẽ là màu của sự sống. Những tiếng thét đau đớn, sẽ trở thành khúc ngợi ca cuộc đời.
Ngoại ô London tấp nập xe qua lại ngay từ khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Hôm nay gia tộc Shadow tổ chức sinh nhật cho vị chủ nhân dòng họ- bá tước Shadow, Victor De Shadow. Bữa tiệc được tổ chức tại tư trang của chính ngài.
Căn nhà bình thường mang vẻ u ám và huyền bí hôm nay được trang trí tỉ mỉ, lộng lẫy, từng bụi cây, thảm cỏ đều được cắt tỉa thành những hình dáng vô cùng cầu kì phức tạp. Bữa tiệc diễn ra xung quanh đài phun nước. Khách khứa được thiết đãi bằng những món ăn, thức uống chế biến vô cùng tinh xảo đặt trên những chiếc bàn dài trải khăn linen trắng.
Bởi vì các khách mời của bữa tiệc đều là những thành phần thuộc giới quý tộc, các quý bà chọn ình những bộ váy được cắt may tinh xảo kèm mạng che mặt kiểu cách. Còn những quý ông đến dự, đều trung thành với những bộ vest hàng hiệu lịch lãm. Sự tinh tế cao quý trong cách ăn mặc của khách khứa kết hợp với cách bài trí xa hoa lộng lẫy khiến bữa tiệc sinh nhật của bá tước Shadow mang cung cách cổ điển sang trọng hệt như một bữa tiệc của giới quý tộc từ nhiều thế kỉ trước.
Vic đứng trên ban công tầng hai của nhà chính, hai tay gác hẳn lên thành ban công, lười biếng lấy đó làm điểm tựa mà tì cằm vào. Cậu hướng mắt nhìn xuống đám đông phía dưới, chẹp miệng chán nản nói với Edward:
“Nhạt nhẽo thật đấy. Tiệc tùng, những lời chúc tụng, những khuôn mặt giả dối. Năm nào cũng đón sinh nhật cùng những thứ đó khiến ta phát ngán.”
“Vâng, thưa ngài.”
Edward đứng sau lưng Vic, khẽ cúi đầu đáp, trên môi khẽ nở một nụ cười lạ lẫm.
Vic im lặng thêm một lúc rồi đứng thẳng dậy, khẽ vươn vai nói:
“Mấy giờ bữa tiệc bắt đầu?”
“Ba mươi phút nữa, thưa ngài.”
“Ta đi cho Aro ăn đã.”
Vic thủng thẳng đi ra vườn sau của dinh thự- nơi Aro cùng những con diều hâu khác của dinh thự sinh sống. Cậu mở cửa chuồng nuôi, tiếng vỗ cánh lập tức vang lên loạn xạ. Aro dường như là con đầu đàn, khi nó ngóc đầu dậy bay về phía Vic, những con khác đồng loạt im bặt.
Vic đeo một chiếc găng tay trắng rồi cầm lấy một con rắn nhỏ đã chết thảy trước mặt Aro. Khẽ vuốt ve đầu con ác điểu, cậu thì thầm:
“Mày nghĩ cô ấy có đến không?”
Con diều hâu ngửa đầu nhìn cậu, khẽ kêu lên một tiếng rồi lại quay lại với bữa ăn của mình.
“Tao thì nghĩ là cô ấy sẽ đến đấy. Lần này tao không bố trí đội bắn tỉa, cũng không huy động lực lượng vệ sĩ cấp cao. Tao sẽ liều mạng đánh cược xem cô ấy có đủ nhẫn tâm để ra tay hay không.”
“Tao có thể chết. Nhưng nếu như thế sẽ chẳng còn ai bảo vệ gia tộc.”
Dĩ nhiên, Aro chỉ có thể kêu để đáp lại lời cậu.
“Trong nhà này tao chỉ nói chuyện được với mày thôi.”
“À không, trên đời này tao chỉ có thể nói mọi thứ với mình mày.”
“Đơn độc. Mày có thấy mệt mỏi không?”
Vic nhìn bộ lông đen mượt của Aro chằm chằm, đôi mắt xanh thẳm nhuốm vẻ mệt mỏi và cô độc. Khi một ai đó tiến tới vị trí cao nhất, đồng nghĩa với việc họ phải bỏ lại rất nhiều thứ sau lưng, đến khi ngoảnh lại, mới nhận ra bản thân chỉ còn lại một mình.
Vic nhìn con diều hâu ăn thêm một lúc rồi ra ngoài, tiện tay lột bỏ luôn chiếc găng tay ném vào sọt rác. Cậu hướng về phía bữa tiệc đang diễn ra, bỏ lại sau lưng bóng tối dày đặc mà đi về nơi có thứ ánh sáng rực rỡ nhưng giả dối. Vẻ cô độc chuyển thành sự tôn nghiêm, nét mệt mỏi biến thành sự lạnh lùng gắng gượng.
Bữa tiệc bắt đầu. Chủ nhân của bữa tiệc cắt bánh và thổi nến trong sự chúc tụng của đông đảo khách khứa. Trong mắt Vic, không hề có một chút chân thành nào trong những lời chúc kia, lũ quý tộc chỉ như những diễn viên tệ hại đang cố gắng phơi bày sự giả tạo của mình. Sau khi cắt bánh, cậu đi một vòng xung quanh bữa tiệc để gặp gỡ những vị khách. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên gương mặt cứng nhắc, thờ ơ. Thi thoảng người ta lại thấy cậu mất tích ở một góc nào đó rồi thoáng chốc lại xuất hiện.
Một quý cô chừng hơn hai mươi tuổi đi về phía Vic. Cô cầm trên tay hai ly Martini lắc, chìa một ly cho cậu:
“Chúc mừng sinh nhật ngài, bá tước.”
Vic cầm lấy ly rượu, mỉm cười nhấp một ngụm. Quý cô trẻ tuổi nở nụ cười ngọt ngào, nhưng dưới ánh đèn mờ mờ, người ta chợt có cảm giác nó thật nham hiểm và dị dạng.
“Ồ. Cổ áo ngài có thứ gì đó.”
Nói xong, không để Vic đáp lại câu nào, cô vòng tay qua cổ cậu, tay còn lại khẽ thò vào chiếc túi xách mang bên người, cô gái nở nụ cười, thầm thì bằng giọng đặc sệt nguy hiểm:
“Xuống địa ngục nhé, Black.”
“Đoàng.”
Tiếng súng vang lên giữa khung cảnh vui chơi trụy lạc. Tất cả nháo nhào khi nhìn thấy cô gái với mái tóc đỏ chạy xuyên qua đám đông để thâm nhập vào bên trong nhà chính. Một vài kẻ gào lên:
“Sát thủ quý tộc! Là sát thủ quý tộc!”
Vệ sĩ của nhà Shadow nhanh chóng xuất hiện nhưng cô gái sớm đã biến mất từ lâu. Vài vị khách lúc trước đứng gần Vic hoảng sợ hét lên:
“Bá tước Shadow… chết rồi!”
Trên nền cỏ xanh, vị bá tước gia tộc Shadow nằm bất động với một viên đạn xuyên thẳng qua đầu. Đôi mắt xanh thẫm mở trừng trừng vì cái chết đến quá bất ngờ và đột ngột.
Khách khứa bắt đầu nháo nhào, vài kẻ hoảng sợ, nhưng hầu hết đều mừng thầm trong lòng. Vị bá tước đình đám trong giới quý tộc bị trừ khử, đây chính là niềm vui chung.
Quản gia Edward cuối cùng cũng xuất hiện. Ông nhìn thi thể nằm bất động trên nền cỏ, khuôn mặt già nua đầy nét kinh hoàng nhưng trên môi không thể ngăn nổi nụ cười đắc ý, đến mức ông ta phải giấu nó dưới phần cổ áo măng- tô dựng ngược. Mãi một lúc sau, Edward mới lên tiếng:
“Liên lạc với Scotland Yard.”
Trên đỉnh thượng của tòa nhà chính, có một cô gái với mái tóc đỏ tung bay đang bật cười khanh khách.
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...