Hậu Duệ Kiếm Thần
Mọi người ngơ ngác, chưa nghe nói tới bao giờ.
Ám U nói với giọng điệu sợ hãi: “Nghe đồn, một khi pháp thuật này được sử dụng, nó có thể siêu độ cả một vũ trụ. Ba mươi triệu năm trước, Chân thế giới từng dùng nó để siêu độ một vũ trụ, lúc đó Kiếm Chủ Nhân Gian phải sử dụng nhân gian kiếm ý mới có thể phá giải…”
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía người phụ nữ thần linh kia với nét mặt rất nặng nề: “Không ngờ người phụ nữ này lại có thể sử dụng Chân Thuật, chắc chắn lai lịch của bà ta rất không đơn giản”.
Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên bước một bước về phía trước, trường thương phá không bay đi.
Xoẹt!
Dưới ánh nhìn của mọi người, trường thương xé rách tinh hà, cả tiếng ngâm xướng bí ẩn kia cũng không thể thoát được.
Chỉ trong nháy mắt, An Nam Tịnh đã cầm thương xông đến chỗ kim quang kia, đúng lúc này, một khuôn mặt hư ảo khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ trong kim quang, sau đó, một ngón tay màu vàng dài vạn trượng chỉ về phía An Nam Tịnh.
Đứng trước ngón tay này, An Nam Tịnh trở nên nhỏ bé tựa như một con kiến, nhưng ngay sau đó…
Oanh!
Ngón tay vỡ tan tành, một thanh trường thương đã đâm vào trong kim quang.
Ầm!
Kim quang rung động dữ dội, sau đó biến thành mảnh vụn bay đầy trời.
Sau khi dùng thương phá tan kim quang, An Nam Tịnh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ thần linh. Thấy bà ấy nhìn mình, người phụ nữ im lặng, thầm thấy khiếp sợ.
Người phụ nữ này quá mạnh!
Vũ trụ Quan Huyên xuất hiện nhiều cường giả bí ẩn như thế từ bao giờ vậy?
Người phụ nữ thần linh đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Bọn họ là gì của ngươi?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Người nhà!”
Người phụ nữ thần linh lập tức cau mày: “Không phải người nhà ngươi là đám cường giả nhóm Kiếm Chủ Nhân Gian à? Trong trận đại chiến năm đó, những người đến giúp ngươi bây giờ cũng chưa từng xuất hiện”.
Diệp Quân đáp: “Họ là người của ông nội ta!”
Ông nội!
Nét mặt mọi người cứng đờ.
Người phụ nữ thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lợi hại!”
Diệp Quân đi tới bên cạnh An Nam Tịnh, sau đó cất lời: “Tiền bối, có thể giết người phụ nữ này không ạ?”
Trực giác cho hắn biết, người phụ nữ kia không đơn giản, nếu có thể giải quyết ngay tại đây là tốt nhất.
Hơn nữa, chắc chắn nhẫn không gian của bà ta có rất nhiều báu vật.
An Nam Tịnh nhìn về phía Diệp Quân, bà ấy quan sát hắn, nét măt dần trở nên dịu dàng: “Con không tệ”.
Diệp Quân chần chừ một lúc, sau đó hỏi: “Tiền bối có biết Tháp gia không?”
Tiểu Tháp: “…”
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Biết!”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp vội nói: “Thưởng, có thưởng!”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tháp gia nói ông nội của con rất lợi hại, có phải thật không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...