Hậu Duệ Kiếm Thần
Nhìn đi!
Ai mới là người mang thiên mệnh thật sự?
Mà Lục Thiên đứng đối diện Diệp Quân lúc này cũng đang nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt không thể tin nổi.
Vì gã phát hiện, giây phút này, đạo ấn kia đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với gã!
Gã đã không cảm nhận được sự tồn tại của đạo ấn nữa rồi!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là gã đã hoàn toàn mất đi đạo ấn!
Sao có thể?
Sâu trong nội tâm Lục Thiên đã dâng tràn sự sợ hãi.
Đạo ấn này là con át chủ bài lớn nhất của gã!
Mà bây giờ nó đã phản bội gã, quan trọng nhất là nó lại nhập vào cơ thể của Diệp Quân!
Nó đã chọn lại Diệp Quân sao?
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi sâu trong lòng bắt đầu lan tràn.
Lúc này, giọng nói thần bí bỗng vang lên trong đầu gã: “Con đường đại đạo kỵ nhất là lòng sinh hoảng sợ, trong cơ thể Diệp Quân có sự tồn tại đặc biệt, có lẽ sự tồn tại đặc biệt đó đã hấp thu đạo ấn của ngươi!”
Sự tồn tại đặc biệt!
Lục Thiên hít sâu vào một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại. Gã nhìn Diệp Quân, Diệp Quân không hề phí bất cứ lời nào, khẽ giẫm chân phải.
Vù!
Một tiếng Kinh Lôi vang lên!
Diệp Quân hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ!
Bây giờ hắn không muốn để ý đến đạo ấn này, hắn chỉ muốn chôn Lục Thiên trước thôi!
Những nơi nhát kiếm này đi qua, không gian bị cắt rách như giấy, vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy Diệp Quân bỗng đâm kiếm tới, hai mắt Lục Thiên nheo lại, gã không tránh né, để mặc Diệp Quân đâm kiếm vào giữa trán gã.
Mười hai kiếm!
Ầm!
Bỗng chốc, một mảng kiếm quang bùng nổ từ giữa trán Lục Thiên!
Ầm!
Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân bị đánh bay mấy trăm trượng!
Tất cả mọi người sững sờ.
Bọn họ đồng loạt nhìn Lục Thiên, lúc này, trên người Lục Thiên có thêm một bộ giáp vàng, giáp vàng này được tạo thành từ vô số vảy không biết tên, trên mỗi một chiếc vảy đều có vẽ phù văn, cả bộ giáp tỏa ra ánh sáng mờ nhạt thần bí, rắn chắc không gì phá được.
Bên ngực trái có hai chữ vàng: Quan Huyên!
“Thần giáp Quan Huyên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...