Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Ta biết hết”.
Lý bà bà khó hiểu nói: “Vậy tại sao con còn có ý nghĩ này? Con…”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn xuống bên dưới, khẽ nói: “Thư viện năm lần bảy lượt đối xử như vậy với hắn quả thật không công bằng, thế gian này không có đạo lý này”.
Phật Viện.
Sau khi nghe ngóng, Diệp Quân nhanh chóng tìm được vị trí của Phật Viện.
Bây giờ, viện lớn nhất trong thư viện Quan Huyên là nội các, dưới nội các có cửu viện lần lượt là Võ Viện, Văn Viện, Thiện Viện, Yêu Viện, Thiên Đạo Viện, Ám Viện, Pháp Viện, Phật Viện, Thần Đạo Viện.
Dưới cửu viện là Trung Khu Viện.
Trong đó Võ Viện và Yêu Viện có thực lực mạnh nhất trong thư viện. Võ Viện năm nào cũng đào tạo ra nhân tài xuất chúng, là nhân vật được coi trọng trong các viện lớn.
Thực lực của Yêu Viện cũng rất mạnh, nhưng chủ viện của Yêu Viện không được xây trong nội viện của thư viện Quan Huyên, mà là ở Yêu Vực, vì vậy người của thư viện hơi xa lạ với Yêu Viện.
Nhưng không ai dám coi thường Yêu Viện.
Hàng ngàn năm qua, Yêu Viện mạnh hơn nhiều so với nhân tộc.
Bây giờ vũ trụ Quan Huyên đang đấu đá nội bộ.
Mà viện có ít cảm giác tồn tại nhất trong cửu viện là Phật Viện.
Bọn họ thật quá khiêm nhường!
Viện chủ của Phật Viện rất khiêm tốn, những người học phật trong Phật Viện cũng vậy, bọn họ đều là người xuất gia, làm việc gì đều dĩ hòa vi quý, rất ít khi đố kỵ với người khác.
Khi Diệp Quân đến Phật Viện, hắn nhìn thấy một ngôi chùa cổ kính, ở lối vào, có một tiểu hòa thượng đang lau chùi các bậc thang đá.
Diệp Quân tiến lên, chắp tay nói: “Xin chào tiểu sư phụ!”
Tiểu hòa thượng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Tại hạ là Diệp Quân, xin được gặp viện chủ Tăng Vô!”
Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Sư tổ đang bế quan, không thể quấy rầy!”
Nói xong, y tiếp tục quét sàn.
Diệp Quân suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, xin hãy giúp ta!”
Tiểu hòa thượng nhìn nhẫn không gian, hơi bất ngờ, do dự một chút rồi nói: “Cổng tử làm gì vậy? Ta… ta không phải người như vậy!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chỉ cần thông báo một tiếng thôi, xin tiểu sư phụ giúp đỡ!”
Tiểu hòa thượng do dự rồi lặng lẽ cất chiếc nhẫn không gian đi: “Nhìn công tử mặt mày lương thiện, chắc cũng là người có tấm lòng nhân hậu, sư tổ thường nói lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, thôi được, cho dù bị sư tổ trách phạt, ta cũng sẽ giúp công tử thông báo một tiếng”.
Nói xong, y quay người rời đi.
Diệp Quân nói: “Tiểu sư phụ, đợi đã!”
Tiểu hòa thượng nhìn Diệp Quân, hỏi: “Sao thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...