Hậu Duệ Kiếm Thần
Cô gái nhìn một cái, mắt sáng lên: “Đẹp trai thật!”
Cổ thái tử trừng mắt: “Muội chỉ nhìn được thế thôi à?”
Cô gái cười gượng, sau đó quan sát lại bức tranh vẽ Diệp Quân, sau đó nói: “Thân hình cũng đẹp nữa!”
Cổ thái tử đen mặt: “Muội không thấy hắn rất giống với Kiếm Chủ Nhân Gian à?”
Cô gái sửng sốt, nhìn lại một lần nữa, chẳng mấy chốc, ánh mắt của cô ấy đã nghiêm trọng hẳn.
Cổ thái tử khẽ nói: “Chắc hắn là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian!”
Cô gái nhìn Cổ thái tử: “Ca, thế chúng ta phải làm sao?”
Sau một thoáng trầm mặc, Cổ thái tử nói: “Lập tức thông báo cho tiên tổ, nếu Diệp Quân này thật sự là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì tiên tổ buộc phải xuất hiện!”
Nói rồi, y dừng lại một lát mới nói tiếp: “Chút nữa ta sẽ thông báo cho Đại Võ Tông, nói Cổ tộc chúng ta bằng lòng ủng hộ bọn họ!”
Cô gái khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Cổ thái tử bình thản nói: “Ngoài mặt chúng ta ủng hộ Lục Thiên, như vậy thì những thế gia và tông môn chưa chọn đội còn lại sẽ nhìn thấy được thái độ của chúng ta, chắc chắn sẽ lập tức tỏ rõ thái độ ngay. Mặt khác, chúng ta âm thầm giúp đỡ Diệp Quân, đến lúc đó, chúng ta sẽ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, trực tiếp ủng hộ Diệp Quân!”
Cô gái im lặng một lúc rồi hỏi: “Nếu trong trận chiến, Diệp Quân và người mang thiên mệnh công bằng quyết chiến, người mang thiên mệnh đánh bại Diệp Quân thì thế nào?”
Cổ thái tử nói: “Nếu Diệp Quân là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian mà lại bị đánh bại thì có nghĩa là thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian đã thật sự kết thúc rồi. Đến lúc đó… ai mạnh người đó thắng! Ừm… ta cảm thấy cũng có thể thử xem!”
Cô gái trầm mặc.
Cổ thái tử lại nói: “Nếu Lục Thiên mạnh hơn ta, ta có thể phò tá cho gã như tiên tổ phò tá Kiếm Chủ Nhân Gian vậy, hết cách rồi, người ta ưu tú hơn ta, bối cảnh mạnh hơn ta, ta phò tá gã là cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu gã chỉ là một tên bù nhìn thì ta không có hứng thú phò tá!”
Cô gái gật đầu: “Đúng là vậy!”
Cổ thái tử: “Bây giờ ta sẽ liên lạc với tiên tổ!”
Cô gái bỗng nói: “Trước đây Cổ Hạo từng vì số mệnh đại đạo mà tới Thanh Châu để giết Diệp Quân…”
Cổ thái tử nhíu mày: “Muội không nhắc thì ta cũng quên mất chuyện này! Không phải ta đã ra lệnh không được tham gia chuyện này rồi sao?”
Cô gái bất lực: “Y tự ý lén lút đi!”
Cổ thái tử bỗng hỏi: “Câu trước muội nói gì?”
Cô gái hơi ngẩn người rồi nhắc lại: “Trước đây Cổ Hạo từng…”
Cổ thái tử nhíu mày: “Cổ Hạo là ai? Sao ta không biết nhỉ?”
Cô gái: “…”
…
Trên đỉnh núi Võ Viện.
Đại Võ Tông bỗng nhận được một phong thư. Một lúc sau, ông ta bỗng mỉm cười rồi bước về phía Lục Thiên đang tu luyện gần đó: “Cổ tộc đã đồng ý giúp đỡ, đại cục đã được định sẵn rồi!”
Lục Thiên khẽ nhếch khóe miệng, rồi dần dần cười rạng rỡ, cuối cùng gã không kìm được sự vui sướng trong lòng mà bật cười thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...