Hậu Duệ Kiếm Thần
Cổ thái tử trầm giọng nói: “Người mang thiên mệnh ngang nhiên kéo bè kết phái, nhưng nội các lại không có bất cứ hành động nào, muội nghĩ chuyện này có bình thường không?”
Cô gái lắc đầu: “Không!”
Cổ thái tử: “Có hai khả năng. Một là Lục Thiên kia thật sự là người mang thiên mệnh, thế nên nội các cho phép gã thành lập những thành viên nòng cốt trong thế lực của mình. Hai là gã không phải là người mang thiên mệnh thật, nội các muốn mượn cơ hội này để trấn áp phe thế gia và phe tông môn!”
Nghe thế, sắc mặt cô gái bỗng nghiêm trọng hẳn!
Cổ thái tử trầm giọng nói: “Lý viện phó giam Diệp chủ tịch không phải là để trừng phạt cô ấy mà là đang bảo vệ cô ấy và khiến phe thế gia với phe tông môn buông lỏng cảnh giác”.
Cô gái: “Ca, muội phải nhắc nhở huynh, chúng ta cũng là thế gia!”
Cổ thái tử nheo mắt: “Nếu Cổ tộc chúng ta và Nguyệt tộc đứng nhầm đội, muội thấy thế nào?”
Cô gái lắc đầu: “Nếu hai tộc chúng ta đứng về phía Lục Thiên thì nội các có thể làm gì được? Dù Lục Thiên không phải là hậu nhân của Kiếm Chủ, hai tộc chúng ta cũng có khả năng nâng gã lên!”
Nguyệt tộc và Cổ tộc hợp tác với nhau, họ thật sự không sợ nội các!
Dù có là Quan Huyên Vệ và đạo binh, Cổ tộc và Nguyệt tộc cũng có thể khống chế!
Phải biết rằng quân đội mà hai tộc họ đang nắm giữ lên đến hàng nghìn vạn, hai tộc bọn họ cũng không hề thua thư viện về mặt cường giả siêu cấp!
Cổ thái tử bỗng nói: “Theo lẽ thường thì những lời muội nói đều không sai”.
Cô gái: “Nếu không theo lẽ thường thì sao?”
Cổ thái tử nhìn cô gái: “Nếu, nếu Diệp Quân mới là hậu nhân thật sự của Kiếm Chủ Nhân Gian thì sao?”
Cô gái đứng bật dậy, khó tin hỏi: “Sao có thể?”
Cổ thái tử bình tĩnh nói: “Sao lại không thể? Nếu Diệp Quân mới là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì việc chúng ta đứng về phía Lục Thiên sẽ khiến Cổ tộc vạn kiếp không ngóc đầu lên được! Một lời cáo buộc tạo phản của nội các đã đủ để đẩy Cổ tộc ta xuống vực thẳm. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là tạo phản thật, hai là để mặc cho nội các xử lý! Mà nếu tạo phản thật…”
Cô gái hỏi: “Nếu tạo phản thật thì sao?”
Cổ thái tử khẽ nói: “Thế thì bị diệt tộc! Kiếm Chủ Nhân Gian chỉ mới mất tích chứ không phải đã chết! Dù ông ấy thật sự đã ngã xuống rồi thì Thanh Khưu Nữ Đế vẫn còn đó. Cho dù bà ấy vẫn tiếp tục ngủ say, thì chỉ cần chọn bừa vài người trong những đại lão năm xưa từng theo đuổi Kiếm Chủ Nhân Gian, Cổ tộc ta sao có thể chống đỡ nổi?”
Nói rồi y lắc đầu: “Tiên tổ đã để lại tổ huấn, Cổ tộc ta phải đời đời kiếp kiếp đi theo hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian. Nhân vật tuyệt thế như tiên tổ, tại sao lại nói lời này? Ta không tin chỉ đơn thuần là sự trung thành, ta nghĩ phần nhiều là vì bà ấy đã biết chỉ khi làm như vậy thì Cổ tộc ta mới có đường sống!”
Cô gái im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận của Diệp Quân!”
Cổ thái tử: “Ta có thể xác định được rồi!”
Cô gái kinh ngạc: “Huynh có thể xác định được sao?”
Cổ thái tử gật đầu: “Ta có chứng cứ!”
Cô gái ngờ vực: “Chứng cứ gì ạ?”
Cổ thái tử xòe bàn tay ra, một bức tranh chậm rãi bay tới trước mặt cô gái: “Đây là tranh vẽ Diệp Quân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...