Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trọng một dãy núi, đi rất lâu y mới dừng lại. Diệp Quân nhìn ra xa, ở phía đó, trên đất cắm đầy kiếm.
Diệp Quân sững sờ.
Trần Quan Tử khẽ nói: “Đây là mộ kiếm, kiếm ở đây đều là các tiền bối của Kiếm Tông ta để lại! Phàm là đệ tử của Kiếm Tông đều có thể tới đây lấy kiếm, có được truyền thừa của bọn họ”.
Diệp Quân khẽ hỏi: “Bọn họ…”
Trần Quan Tử khẽ lắc đầu: “Đều đã mất rồi!”
Diệp Quân nhìn lướt qua, phải có đến một trăm vạn thanh kiếm!
Trong đó còn có rất nhiều thanh cấp Thần, thậm chí còn có cả cấp Giản nữa!
Hơn nữa còn không ít!
Khủng bố!
Diệp Quân thầm chấn động, sau đó nói: “Trăm triệu kiếm tu… đều đã mất rồi sao?”
Trần Quan Tử nhìn những thanh kiếm kia, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần mơ hồ: “Đúng vậy!”
Diệp Quân khẽ hỏi: “Thế giới Hư Chân?”
Trần Quan Tử khẽ gật đầu: “Sau trận chiến ba nghìn vạn năm trước, mỗi năm đều có sư huynh đệ của Kiếm Tông ta ngã xuống ở thế giới Hư Chân!”
Nói rồi, y bước tới trước một tảng đá lớn, trên đó có cắm tám thanh kiếm. Y ngồi xổm trước tảng đá đó, khẽ vuốt ve nó rồi nói: “Sư huynh, sư tỷ… Tiểu Quan Tử tới thăm mọi người đây!”
Diệp Quân nhìn tám thanh kiếm kia, trầm mặc.
Trần Quan Tử đứng quay lưng về phía Diệp Quân, y nhìn tám thanh kiếm kia, nước mắt bất giác rơi xuống.
Một hồi lâu sau, Trần Quan Tử mới khẽ nói: “Trước đây ta là người nhỏ nhất ở Kiếm Tông, bây giờ ta là người lớn tuổi nhất trong lớp trẻ ở Kiếm Tông!”
Diệp Quân im lặng.
Trần Quan Tử chậm rãi đứng dậy, y không quay người lại: “Diệp sư đệ, nếu đệ ưng ý bất kỳ thanh kiếm nào ở đây thì cứ lấy đi. Ngày thường đệ cũng có thể tới đây tu luyện, trăm vạn thanh kiếm ở đây, thanh nào cũng có giữ kiếm ý của chủ nhân trước, đệ có thể giao lưu cảm ngộ với chúng nó, đệ là người của Kiếm Tông ta, các tiền bối sẽ giúp đỡ cho đệ!”
Nói rồi, y xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn tiên tinh.
Trần Quan Tử nói: “Đệ tu luyện ở Kiếm Tông sẽ không ai có thể đánh lén đệ, nếu có thì là do sư huynh đệ trong Kiếm Tông ta đã chết cả rồi!”
Nói rồi, y ngự kiếm bay lên, mất hút nơi chân trời.
Diệp Quân trầm mặc nhìn nhẫn không gian trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Một hồi lâu sau, Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó đi về phía vô số thanh kiếm kia.
Đi mãi đi mãi, Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, đúng như lời Đại sư huynh nói, hắn đã cảm nhận được kiếm ý của những thanh kiếm này rồi.
Mỗi loại kiếm ý đều khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...