Đài sinh tử của thư viện Quan Huyên nằm trên đỉnh thí luyện, không phải đỉnh thí luyện của Trung Thổ Thần Châu, mà là đỉnh thí luyện của thư viện Quan Huyên. Cả đỉnh núi cao ngút trời, trên đỉnh núi là đài sinh tử khổng lồ dài rộng trăm trượng, bốn góc của đài sinh tử bị bốn chiếc xích sắt lớn dài trăm trượng khóa chặt, đầu bên kia dây sắt chìm trong mây mù, bị bốn trận pháp khóa lại.
Xung quanh đài sinh tử có mấy trăm cột đá cao chọc trời, những cột đá này rộng trăm trượng, lúc này, trên mỗi cột đá đều đã chật kín người.
Đứng trên cột đá đầu tiên bên trái là đám người Võ Viện, tổng cộng có hàng nghìn người, người đứng đầu không phải là chủ tịch Võ Viện – Trần Qua, mà là Lục Thiên.
Lúc quyết định ứng chiến, gã đã trở thành lão đại của Võ Viện.
Lúc này, hàng trăm đạo kiếm quang từ trên trời phóng ra, rơi xuống cột đá đối diện đám người Lục Thiên, người cầm đầu chính là Đại sư huynh – Trần Quan Tử.
Lục Thiên nhìn Trần Quan Tử, trên mặt nở nụ cười.
Diệp Quân nhìn Lục Thiên, khí tức của người mang thiên mệnh này thật khó dò.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những luồng sáng, chẳng mấy chốc, những luồng sáng này đã đáp xuống cột đá sau lưng Lục Thiên.
Đây đều là học viên của các viện trong thư viện Quan Huyên, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử của các thế gia tông môn.
Trên bầu trời, những luồng sáng không ngừng rơi xuống, nhưng đều rơi xuống phía Lục Tiên.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, phía sau Lục Thiên đã có mấy vạn người, mà phía Kiếm Tông vẫn chỉ có mấy trăm người.
Xét về số lượng, phía Kiếm Tông quá ít ỏi.
Lúc này, hơn chục người xuất hiện phía sau Kiếm Tông, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
Diệp Quân nhìn hơn chục người kia, người đứng đầu chắp tay nói: “Diệp huynh, ta là Diệp Minh, đệ tử nhà họ Diệp ở Thanh Châu!”
Nhà họ Diệp ở Thanh Châu!
Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó chắp tay chào: “Diệp Minh huynh, đa tạ!”
Hắn biết bây giờ là lúc chọn phe.
Người dũng cảm đứng về phía họ đều là những người biết giúp đỡ người gặp nạn.
Diệp Minh cười nói: “Không có gì!”
Trên bầu trời bỗng xuất hiện mất ngàn người, nhìn thấy đám người này, hai bên trên sân đều kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn mấy ngàn người này với ánh mắt nghi ngờ, Tào Bạch nói: “Người của Văn Viện! Trước kia, Diệp Quan Chỉ cô nương là lão đại của bọn họ, bây giờ Diệp Quan Chỉ cô nương đã bị giam cầm, bọn họ như rắn mất đầu rồi”.
Rắn mất đầu!
Một người đàn ông đứng đầu trong đám người Văn Viện nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Là ta!”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Không hổ danh là người được chủ tịch đánh giá cao! Hôm nay, Văn Viện ta ủng hộ ngươi!”
Nói xong, gã dẫn mấy ngàn người Văn Viện đáp xuống cột đá phía sau Diệp Quân.
Nhưng cho dù có thêm người nhà họ Diệp và Văn Viện thì số người của Kiếm Tông vẫn thua xa phía Lục Thiên.
Hơn nữa, càng lúc càng có nhiều người đứng về phía người mang thiên mệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...