Nam Lăng Nhất Nhất nhìn nhẫn không gian, ngây ngốc một hồi rồi nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Sư đệ… ta thích đệ!”
Lúc này, Đạo hoà thượng chậm rãi đi tới, ông ấy khẽ thở dài: “Nha đầu, con phải nhớ rằng thật ra cuộc đời này rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ chết đi, nếu yêu một ai đó thì phải dũng cảm lên một chút!”
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn chân trời, khẽ nói: “Sư phụ, con muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên”.
Đạo hoà thượng lại thở dài.
Nước mắt của Nam Lăng Nhất Nhất rơi lã chã: “Sư đệ xảy ra chuyện, ngoài việc cầu phúc cho đệ ấy, con không thể làm gì được cả! Con ghét bản thân mình vô dụng thế này, rất ghét! Con muốn tới tổng viện, con muốn tu luyện, con muốn trở thành thần thuật sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử!”
Đạo hoà thượng gật đầu: “Được!”
Nam Lăng Nhất Nhất quay người hành lễ thật long trọng với Đạo hoà thượng: “Sư phụ, người hãy bảo trọng, con không ở đây, người đừng tham uống nữa nhé!”
Nói rồi, cô ấy quay người đi xuống núi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Nam Lăng Nhất Nhất xuống núi, chợt thấy trống vắng!
Bây giờ, Đạo Môn chỉ còn lại một mình ông ấy!
Vũ trụ Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan, trong một biệt uyển nào đó.
Một cô gái ngồi trong đình, đang nhanh chóng phê duyệt gì đó.
Người này chính là Diệp Quan Chỉ.
Hôm nay Diệp Quan Chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, tóc dài buông sau vai, nhưng không hề rối.
Trước mặt cô ấy là một đống tấu chương chờ phê duyệt.
Lúc này, một bà cụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà ấy khẽ hành lễ rồi nói: “Viện Chấp Pháp và Viện Thiên Đạo của thư viện đã phát lệnh treo thưởng truy nã, ai giết được Diệp Quân thì sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo và trăm vạn tiên tinh”.
Bà ấy dừng lại một lát mới nói: “Lệnh treo thưởng vừa được phát ra thì thiên tài, yêu nghiệt khắp nơi trong vũ trụ Quan Huyên lập tức tới Trung Thổ Thần Châu, trong đó còn có vài lão quái vật!”
Diệp Quan Chỉ đặt bút xuống, im lặng không nói gì.
Bà cụ nhìn Diệp Quan Chỉ rồi lại nói: “Tuy đám tông môn và thế gia lớn kia không mặt dày đi tranh với những thế lực đó, nhưng ta đã điều tra trược, một số thiên tài và yêu nghiệt trong gia tộc bọn họ đã gấp rút đi Trung Thổ Thần Châu rồi! Ngoài ra, một số thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt cũng…”
Diệp Quân bỗng hỏi: “Diệp công tử giết An Đạo Tân, đánh bại vị ở vũ trụ Ngũ Duy rồi à?”
Bà cụ gật đầu: “An Đạo Tân lấy ra thương Võ Thần, nhưng vẫn bị đánh bại, gia chủ nhà họ An An Nhã ngang nhiên nhúng tay vào cuộc tỷ võ, đồng thời phái tám mươi phần trăm cường giả của nhà họ An ở Thanh Châu đến Trung Thổ Thần Châu, chuẩn bị cưỡng ép giết chết Diệp Quân! Nhưng vẫn thất bại!”
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: “Người ra tay cứu Diệp Quân là ai?”
Bà cụ im lặng.
Diệp Quan Chỉ nhìn bà cụ, bà ấy trầm giọng nói: “Chỉ biết là một nữ Kiếm Đế, nhưng không một ai nhớ được dung mạo của bà ấy!”
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ khẽ nhíu mày: “Ăn mặc thế nào?”
Bà cụ: “Một bộ váy đỏ như máu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...