Hậu Duệ Kiếm Thần
Phải nói là càng đi lên độ khó càng đáng sợ, dù là hắn cũng suýt nữa không chịu được khi bước vào không gian năm mươi lăm này.
Áp lực không gian đó như thể có rất nhiều núi đè lên người hắn, đè ép đến mức hắn gần như nghẹt thở.
Cứ như thế kéo dài khoảng nửa canh giờ, Diệp Quân mới bắt đầu động đậy.
Như thường lệ, vừa bắt đầu thì rất chậm, dần dần tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn, hơn nữa ngày càng nhanh.
Khoảng nửa ngày sau, tốc độ của Diệp Quân dần trở lại như bình thường, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, tinh thần càng căng chặt như dây đàn bị kéo căng.
Áp lực không gian ở đây quá mức khủng khiếp.
Kiên trì!
Diệp Quân nghiến chặt răng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là kiên trì.
Hắn biết muốn bỏ cuộc rất đơn giản, chỉ cần bây giờ hắn buông tay, hắn lập tức có thể trở nên thoải mái.
Nhưng hắn càng biết nếu buông tay, hắn sẽ thất bại ở cửa ải này.
Hơn nữa nếu sau này gặp khó khăn tương tự, hắn sẽ lại có suy nghĩ bỏ cuộc lần nữa.
Kiên trì!
Kiên trì thêm chút nữa.
Diệp Quân dần vung kiếm trong tay lên, khí kiếm của hắn cũng đã thay đổi hình dạng dưới áp lực của không gian lớn mạnh này, cực kỳ kinh hãi.
Cứ như thế lại qua thêm hai canh giờ nữa, lúc này tốc độ của hắn đã chẳng khác gì bên ngoài.
Thành công rồi!
Diệp Quân đặt khí kiếm trong tay xuống, tay vừa buông tha, khí kiếm đó lập tức nứt ra, sau đó dần biến mất.
Nếu không nhờ Diệp Quân cầm trong tay, thanh khí kiếm này đã bị vỡ nát từ lâu rồi.
Sở dĩ nó không bị vỡ đều nhờ vào ý chí của Diệp Quân.
Ngay cả Diệp Quân cũng không phát hiện ý chí của hắn đã lặng lẽ thay đổi cực lớn.
Diệp Quân nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền.
Vì sau khi thành công, áp lực không gian này đã biến mất, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái, kiểu thoải mái trước nay chưa từng có, thậm chí có cảm giác được sống lại.
Hắn biết hắn lần nữa đột phá cực hạn của mình.
Không chỉ đột phá cực hạn về tốc độ của mình mà còn đột phá cực hạn về ý chí của mình.
Còn trẻ mà, nên thế.
Không bao giờ nói bỏ cuộc.
Không bao giờ nói thất bại.
Lúc này Tiểu Tháp nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân nhếch môi: “Rất thoải mái”.
Phải nói là lúc này hắn thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...