Hậu Duệ Kiếm Thần
Trước đó tuy Phục Võ đã chết tâm, chỉ một lòng muốn hủy diệt văn minh Thiên Hành nhưng ít nhất vẫn còn lý trí. Nhưng một khu Tư Oánh xuất hiện thì chỉ còn một đường chết.
Diệp Quân nắm tay Nhất Niệm, chuẩn bị sẵn sàng phóng kiếm Thanh Huyền bất kỳ lúc nào.
Tư Oánh nhìn Phục Võ, cất giọng vô cảm: “Năm ấy lần lữa không giết ngươi, khiến văn minh Thiên Hành gặp đại họa hôm nay, là lỗi của ta”.
Diệp Quân sa sầm mặt, thầm nhủ bà này cũng có hiền lành gì cho cam!
Phục Võ mỉa mai lại: “Ngươi mà cũng đòi giết ta? Nếu ngươi không lấy hắn ra uy hiếp thì có khác gì con chó trước mặt ta đâu?”
Sắc mặt Tư Oánh lạnh đi khiến đất trời cũng phải rùng mình: “Ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì với ta khi xưa không Phục Võ? Ngươi muốn phò tá ta, để văn minh Thiên Hành đứng đầu vũ trụ. Nhưng ngươi lại làm gì? Vi phạm thần pháp, ân ái với đàn ông ngoại tộc! Chính ngươi đã phản bội ta và văn minh Thiên Hành!”
Phục Võ quắc mắt: “Phụ nữ văn minh Thiên Hành vì sao không được yêu đương với đàn ông bên ngoài? Chẳng lẽ chỉ vì thứ gọi là thần pháp?”
Tư Oánh giận dữ: “Nếu vi phạm nó thì văn minh Thiên Hành về sau quản lý bản thân thế nào bây giờ? Sự sống của chúng ta xuất phát từ cây sinh mệnh và tổ thạch luân hồi, kết hôn với ngoại tộc không chỉ khiến huyết mạch bị pha tạp mà còn phá vỡ truyền thống này. Ngươi cũng biết trái cây kết hôn với đàn ông ngoại tộc sẽ mất đi ấn quả hạch, trọn đời không được vào luân hồi chuyển thế, khi ấy văn minh Thiên Hành sẽ tuyệt chủng!”
Giọng bà rền vang như sấm, vang vọng khắp Thiên Hành Thần Cảnh.
Diệp Quân há hốc mồm nhìn Nhất Niệm, thấy cô nghệch mặt ra, rõ ràng cũng chỉ vừa biết được bí mật này.
Trước kia Nhất Niệm cho rằng văn minh Thiên Hành khinh thường người ngoại tộc nên mới cấm kết hôn, nào ngờ lại có một nguyên nhân khác.
Vô số người văn minh Thiên Hành đều rơi vào khiếp sợ.
Thì ra lý do thật sự đằng sau lệnh cấm kết hôn với đàn ông ngoại tộc lại là thế này!
Phụ nữ văn minh Thiên Hành cưới người ngoài sẽ mất đi ấn ký, một khi có người dẫn đầu vi phạm, văn minh Thiên Hành sẽ chết dần chết mòn.
Tư Oánh trừng mắt nhìn Phục Võ: “Năm đó có nhiều người nói rằng ta ghen tị với ngươi, không chịu nhường ngươi. Thật là nực cười, Tư Oánh ta mà thèm đặt cái chức Thiên Hành Chủ vào mắt sao? Bây giờ ta mới hiểu ra vì sao ngươi năm xưa kinh tài tuyệt diễm, có một không hai nhưng sư phụ lại không chọn làm Thiên Hành Chủ. Bởi vì ngươi từ đầu đến cuối chỉ biết thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, căn bản không quan tâm đến văn minh này…”
Bà ta nhìn khắp nơi với vẻ đau buồn: “Đáng lẽ ta nên liều mạng với ngươi…”
Phục Võ lắc đầu: “Ngươi nói ta thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, quả không sai. Nhưng năm ấy ta và hắn yêu nhau đã làm hại đến người bình thường nào chưa? Chính các ngươi bức vợ chồng chúng ta vào chỗ chết! Nhưng ngươi đã hứa… chỉ cần ta giơ tay chịu trói sẽ tha mạng cho hắn… nhưng…”
Bà ấy gào lên: “Ngươi đã làm gì hả Tư Oánh? Ngươi giam cầm hắn, tra tấn hắn đến chết! Ngươi đã hứa gì?!”
Uỳnh!
Sát ý ngập trời cuồn cuộn dâng lên, thiêu cháy tổ địa Thiên Hành.
Diệp Quân hoảng hồn, vừa kéo Nhất Niệm chạy đi vừa thả kiếm ý và huyết mạch ra để ngăn cản, cũng phải chật vật vô cùng.
Tư Oánh đáp: “Hắn đã không còn đường sống kể từ khi ngươi vì hắn mà giết hai Thượng Thần. Nếu trái tim ngươi coi trọng một gã đàn ông hơn các tỷ muội ruột thì chúng ta làm sao có thể nương tay? Ngươi đã quyết tuyệt, vì sao chúng ta không thể? Phục Võ, đừng nói ngươi đã quên ngươi làm thế nào mà giết hai Thượng Thần rồi chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...