Mục Tướng hơi tò mò: “Gì cơ?”
Quan Tinh Sư tức giận nói: “Đồ ngu ngốc”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Mục Tướng nổi giận, nhưng Quan Tinh Sư đã ra khỏi đại điện, ông ta chạy một mạch về điện Quan Tinh, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, ôm một túi lớn trốn khỏi thần cảnh Thiên Hành ngay trong đêm.
Nội các, sắc mặt Mục Tướng cực kỳ khó coi, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài.
Khâu Bạch Y ở một bên bỗng hơi tò mò nói: “Cái từ “đồ ngu ngốc” ông ta vừa nói là sao?”
Ông ta biết mấy năm nay nền văn minh Thiên Huyên giám sát vài vũ trụ, thế nên cũng biết các từ của vài nền văn minh, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe thấy từ này, cũng không biết được truyền từ nền văn minh nào đến nền văn minh Thiên Hành, thế nên ông ta hơi tò mò.
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch y: “Có ý khen người khác thông minh”.
Khâu Bạch Y gật đầu: “Mục Tướng thật ngu ngốc”.
Mục Tướng: “…”
Thấy sắc mặt Mục Tướng hơi bất thường, Khâu Bạch Y vội chuyển chủ đề: “Mục Tướng, việc cấp bách của chúng ta là tìm được Diệp Quân. Theo ta được biết, Diệp Quân có một bảo vật, bắt đầu tu luyện có thể đạt được kết quả gấp đôi, nếu không tìm được hắn, lần sau gặp lại chỉ sợ khó giết hơn”.
Mục Tướng trầm giọng nói: “Tìm thế nào?”
Khâu Bạch Y nói: “Vẫn là ba nơi đó, hơn nữa có khả năng nhất là học cung Thiên Vân, dĩ nhiên Mục Tướng không tiện đến học cung Thiên Vân nhưng Thượng Thần Thiên Huyên…”
Mục Tướng lắc đầu: “Không được, Thượng Thần Thiên Huyên đến học cung Thiên Vân, nếu họ xảy ra mâu thuẫn thì là một tai họa với nền văn minh Thiên Hành”.
Mặc dù ông ta cũng cảm thấy không thuận mắt với Thượng Thần Thiên Huyên, nhưng ông ta vẫn hiểu rõ cái gì đúng cái gì sai, Thượng Thần Thiên Huyên có mâu thuẫn với học cung Thiên Vân vào lúc này, cho dù quan chấp hành đứng đầu cũng không thể khuyên được.
Khâu Bạch Y nói: “Còn một cách”.
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y nói: “Hôm đó chẳng phải Diệp Quân và Nhất Niệm đoạt được quả Thiên Hành đó sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ chắc chắn chúng đang ăn quả Thiên Hành…”
Mục Tướng lập tức đứng dậy, ông ta đi ra ngoài đại điện: “Người đâu, đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới…”
Quả Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành là một thể, cây sinh mệnh Thiên Hành không chỉ là một cái cây, nó có linh tính, chẳng qua nó vẫn luôn trong trạng thái tu luyện.
Chỉ cần đánh thức nó dậy, nó chắc chắn có thể cảm nhận được quả Thiên Hành.
Sau khi Mục Tướng rời đi, Khâu Bạch Y trong điện nhắm mắt lại: “Mục Tướng, đi vui vẻ”.
Bước đầu tiên xem như thành công.
Bước đầu tiên là kéo nền văn minh Thiên Hành xuống nước.
Lúc này, không biết cảm nhận được gì, Khâu Bạch Y đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, ánh mắt nhìn ra bên ngoài nền văn minh Thiên Hành, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khẽ nói: “Có thể bắt đầu bước thứ hai rồi”.
Khâu Bạch Y tiến lên một bước, ra khỏi thần cảnh Thiên Hành đi tới một tinh không, tinh không đó im lặng không một tiếng động, sao trời lấp lánh rực rỡ, thoạt nhìn hệt như một bức tranh đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...