Hậu Duệ Kiếm Thần

Tất nhiên lúc này gã vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, nếu lúc nãy mình không lùi lại thì bây giờ cũng đã chết trong đó rồi.

Mục Đồng quay đầu nhìn về hướng Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.



Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Diệp Quân vẫn đang điên cuồng chiến đấu với vị Thượng Thần đó, sau trận chiến đấu mấy chục năm, mặc dù hắn vẫn bị Thượng Thần đó áp chế, nhưng lúc này kiếm ý của hắn đã có thể không bị vỡ nữa.

Trận chiến mấy chục năm đã làm cho kiếm ý của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, không chỉ kiếm ý mà khí tức của hẳn cũng thay đổi rất nhiều.

Ngoài ra các kiếm kỹ của hắn cũng được thăng cấp rất nhiều trong trận chiến này, nhất là Diên Trì Nhất Kiếm, bây giờ Diên Trì Nhất Kiếm của hắn đã có thể đe dọa đến Thượng Thần đó rồi.

Không biết qua bao lâu, vô số kiếm quang bỗng xuất hiện, thoáng chốc Thượng Thần đó vội lui về phía sau, còn chưa kịp dừng lại, Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt nó, chém mạnh một nhát kiếm.


Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Kiếm quang đáng sợ đột nhiên nổ tung, hư ảnh đó lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại, nó dần trở nên mờ ảo.

Diệp Quân nhắm mắt lại, quanh người hắn toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh.

Ngay lúc này Thượng Thần vốn dĩ đã trở nên mờ ảo đó bỗng biến mất khỏi đó, Diệp Quân ở phía xa mở mắt ra đâm một nhát kiếm đến.

Vù!

Kiếm quang bỗng vỡ tan, Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng, hư ảnh đó hoàn toàn biến mất.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, ý kiếm có vết nứt nhưng không bị gãy, khóe miệng Diệp Quân cong lên, mấy chục năm khổ luyện đã đạt được thành quả to lớn, bây giờ nếu lại đánh với thần quan đứng đầu đó, cho dù không có kiếm Thanh Huyên, hắn cũng tự tin có thể giết chết ông ta.


Diệp Quân rời khỏi ấn Luân Hồi thời không, vừa ra khỏi đó, Nhất Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, cô ta híp mắt cười: “Thăng cấp rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhất Niệm bỗng lấy trái cây ra, chính là quả Thiên Hành, cô ta đưa quả Thiên Hành cho Diệp Quân: “Huynh ăn đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Muội vẫn chưa ăn à?”

Nhất Niệm nói: “Cho huynh ăn đấy”.

Diệp Quân lắc đầu: “Muội ăn đi, có thể giúp muội rất nhiều”.

Nhất Niệm lắc đầu: “Huynh ăn đi”.

Diệp Quân suy ngẫm rồi nói: “Muội ăn xong, tu vi sẽ thăng cấp, có thể đánh nhau giúp ta”.

Nhất Niệm bỗng dùng sức tách đôi quả Thiên Hành ra: “Mỗi người một nửa”.

Diệp Quân cười nói: “Được”, Nhất Niệm mỉm cười đầy ngọt ngào.

Sau khi ăn xong nửa quả Thiên Hành, sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi, chỉ thấy vô số điểm sáng màu xanh thoát ra từ trong người hắn, một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ lan tràn ra từ sâu trong cơ thể hắn, sau đó lan tràn đến tứ chi, xương cốt, nội tạng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui