Hậu Duệ Kiếm Thần
Người ta đâu có nợ hắn!
Làm người phải rõ ràng một chút, chân thành một chút, bớt dùng tâm kế, sống trong thế đạo này chẳng ai ngốc cả!
Nghe lời Diệp Quân nói, ánh mắt Tịch Huyền ánh lên tia kỳ lạ, cô ấy chỉ cười mà không nói gì.
Tuy cô ấy cảm thấy chàng thanh niên này không tệ, nhưng cô ấy sẽ không vào sinh ra tử với người ta đâu!
Cô ấy đâu có mê trai!
Đều là người trưởng thành cả rồi!
Nhiều khi phải thực tế lên!
Như nhớ ra điều gì Tịch Huyền bỗng nói: “Vừa nãy ngươi giết hai học sinh kia của thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Tịch Huyền cười đáp: “Ngươi đừng xem thường thư viện Quan Huyên, tình báo của bọn họ rất lợi hại, tên lúc đầu dẫn dụ các ngươi tới đây, các ngươi không hề che giấu hành tung. Thế nên khi bọn họ điều tra, cuối cùng vẫn điều tra ra được các ngươi thôi”.
Nói rồi, cô ấy dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Ba người bạn kia rất có thể sẽ bán đứng ngươi, sau đó đổ hết tội lên đầu ngươi!”
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền bật cười: “Nếu bọn họ làm vậy thật thì ngươi có giận không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là giận rồi, ta đâu phải thánh nhân!”
Tịch Huyền chớp mắt: “Thế ngươi có hối hận đã cứu họ không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không hối hận!”
Tịch Huyền khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: “Ta cứu họ vì nguyên tắc làm người của ta, hơn nữa nó nằm trong khả năng của ta. Nếu cuối cùng bọn họ hại ta, ta sẽ tức giận nhưng sẽ không hối hận, vì con người ai cũng có lòng ích kỷ, đây là nhân tính, tức giận nhưng vẫn hiểu cho họ. Dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng…”
Nói rồi, hắn thản nhiên nói tiếp: “Chắc chắn bọn họ sẽ chết, ta có thể cứu người, cũng có thể giết người. Kẻ nào hại ta, chắc chắn ta sẽ chôn hắn!”
Tịch Huyền bỗng bật cười ha hả!
Cô ấy cười không một chút kiêng dè!
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, hơi ngờ vực, sao cô nương này hở chút là cười thế nhỉ?
Lúc này Tịch Huyền mỉm cười nói: “Kiếm tu ngươi, thú vị thật đấy! Ân oán rõ ràng, làm người có giới hạn, tấm lòng kiên trực… chỉ là không biết giữ được bao lâu!”
Diệp Quân đang định nói gì thì đúng lúc này, hai người bỗng cùng nhìn về phía bên phải, ở cuối tầm nhìn, dường như có một bóng đen đang lao về phía mình!
Thấy bóng đen này, Diệp Quân híp mắt lại: “Tới rồi! Tịch Huyền cô nương, cô nấp đi!”
Tịch Huyền gật đầu, nhoáng cái đã biến mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...