Hậu Duệ Kiếm Thần

Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Là chúng”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối cũng biết chúng hả?”

Nho Uyên khẽ gật đầu: “Ai không biết Ác Đạo Minh này chứ? Năm đó chúng vẫn luôn âm thầm thao túng Ác Đạo, nghịch chuyển thiện ác, tự xưng là người trật tự… Chàng trai, ta hơi tò mò tại sao ngươi lại đối đầu với chúng?”

Diệp Quân nói ngắn gọn một vài ân oán giữa mình và Ác Đạo Minh, tiện thể nhắc đến Chân tỷ.

Nghe Diệp Quân nói xong, Nho Uyên khẽ nói: “Trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần, thực lực này thật đáng sợ”.

Lý Toại Phong cũng gật đầu: “Đúng thế”.

Khi hai người ở thời kỳ đỉnh cao cũng đều là cường giả mạnh nhất của một thời đại kỷ nguyên, trấn áp một ngàn Vũ Trụ Kiếp thì không thành vấn đề, nhưng nếu cứ liên tục trấn áp thì tuyệt đối không thể.

Vũ Trụ Kiếp, trấn áp một lần thì nó sẽ càng mạnh, cứ luôn trấn áp thì nó sẽ cứ mạnh, đến mức độ nhất định sẽ bị phản phệ.

Vị Chân Thần này trấn áp lâu như vậy mà vẫn không bị phản phệ, có thể thấy cô ta mạnh thế nào.


Nho Uyên nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi có thể cởi bỏ trói buộc giúp ta thật thì ta sẵn lòng giúp ngươi một trăm năm”.

Diệp Quân thầm mừng rỡ, vội nói: “Được”.

Nói rồi hắn dẫn Nho Uyên ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, không biết tù ấn Đại Đạo đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu họ từ bao giờ, rõ ràng là vì Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, nhưng lại không biết tại sao không có động tĩnh gì.

Diệp Quân nhìn tù ấn Đại Đạo đó, vừa lấy kiếm Thanh Huyên ra, tù ấn Đại Đạo bỗng lay động cực mạnh, sau đó biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối bầu trời.

Chạy rồi!

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Nho Uyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, lẽ nào chàng trai này thông đồng với Đại Đạo này?

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông tự do rồi”.


Nho Uyên lập tức cúi người thật thấp: “Không có gì để báo đáp, nhưng có gì cứ dặn dò, không làm trái”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, bây giờ thực lực của ông chỉ có mấy phần thời kỳ đỉnh cao vậy?”

Nho Uyên nói: “Khoảng ba phần”.

Ba phần!

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, mặc dù các ông chỉ có khoảng ba phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao nhưng tại sao thực lực của các ông lại mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo nhiều thế?”

Nho Uyên cười nói: “Ta cũng không thể trả lời chính xác điều này được, chỉ có thể nói có liên quan đến tu luyện và trải nghiệm cá nhân, mấy thứ này đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu”.

Diệp Quân cười nói: “Ta cứ tưởng trong cảnh giới Khai Đạo cũng có phân chia ranh giới”.

Nho Uyên lắc đầu: “Vậy thì không có, nhưng ngươi ở thời đại bên ngoài các ngươi thích phân chia thực lực cảnh giới Khai Đạo bằng Đăng Thiên Cửu Trọng, thật ra đây cũng không phải là không thể, cường giả càng lên cao thì dĩ nhiên thực lực cũng càng mạnh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Mấy năm nay, tiền bối có từng gặp người nào cực kỳ cực kỳ mạnh chưa?”

Nho Uyên gật đầu: “Đã từng gặp, hơn nữa trong đó còn có người của Ác Đạo Minh”.

Diệp Quân: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui