Hậu Duệ Kiếm Thần
Trăn Tuyết gật đầu: “Vâng”.
Thiếu niên chợt hỏi: “Nhưng Trăn Tuyết, ta có nói đến Đại Chu là để giết người kia sao?”
Trăn Tuyết ngạc nhiên.
Thiếu niên tiếp tục: “Chúng ta không còn đường lui, không có nghĩa là không thể đi đường khác”.
Hắn ta ấn tay lên chuôi đao rồi xoay người bước xuống.
Trăn Tuyết: “…”
Đi ra đến cửa đại điện, thiếu niên lại hỏi: “Ngươi biết vì sao Thập điện chủ lại chết không? Vì ông ta không biết sợ. Nhưng ta thì đã chứng kiến nhiều rồi, biết trời cao đất dày đến đâu. Tuy ta cũng được gọi là mạnh nhưng so với toàn vũ trụ thì chỉ là kiến cỏ trong mắt một số người mà thôi”.
Nói rồi hắn ta bước ra ngoài.
Để lại Trăn Tuyết với một nụ cười trên môi: “Chư vị tổ tiên Lệ tộc đã không chọn sai người, tộc chúng ta có hy vọng rồi…”
Khu vực Tổ Tiên.
Khi bước vào một trong những cột sáng kia, khí tức trên người Diệp Quân ngày càng mạnh.
Vì đây là truyền thừa.
Thật ra truyền thừa của Đại Chu chỉ đơn giản là ký ức của những người tu hành trước kia được sao chép lại rồi truyền vào não bộ.
Có người tiếp thu tất cả, có người chọn lọc những gì hữu dụng.
Diệp Quân đang làm theo cách thứ hai.
Thứ hắn thiếu nhất là kinh nghiệm tu luyện. Bởi vì tốc độ tu luyện quá nhanh so với các bậc tiền nhân nên hắn chưa bao giờ tự đúc kết lại kinh nghiệm, vì vậy cực kỳ thiếu hụt ở mảng này.
Đã vậy hiểu biết của hắn về thần tính cũng rất ít.
Hắn biết rõ sở dĩ bản thân có sức mạnh vượt trội so với cường giả cùng cấp là nhờ vào huyết mạch và kiếm kỹ do cha truyền lại, bằng không thì không thể nào đạt đến mức độ đó.
Điểm yếu lớn nhất của hắn chính là cảnh giới.
Cũng là thứ hắn đang tìm cách bù đắp.
Để tiết kiệm thời gian, Diệp Quân thu hết các cột sáng vào Tiểu Tháp.
Người bảo vệ khu vực Tổ Tiên của Đại Chu làm như không nhìn thấy. Giờ đây có ai còn không biết thanh niên này là người của Cửu điện hạ? Mà Cửu điện hạ trở thành Nữ đế là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cùng lúc ấy, Hoàng đế Đại Chu, Chu Phạn và những người khác đang đứng trong một vùng tinh không.
Đối diện họ là một thiếu niên áo đen đi cùng một cô gái áo trắng, theo sau là mười hai cường giả cảnh giới Khai Đạo cầm đao.
Thế lực này khiến người bên Đại Chu nhíu mày.
Mười hai cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Thiếu niên dẫn đầu lại càng sâu không lường được.
Đúng là đáng sợ.
Nhưng nhờ có kiếm khí mà người phụ nữ váy trắng để lại, Hoàng đế vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Ông ta không nghĩ rằng những người này có thể ngăn lại nó.
Thiếu niên áo đen mở miệng hỏi: “Hoàng đế Đại Chu, vị Diệp công tử kia có ở đây không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...