Hoàng Đế Đại Chu bình tĩnh nói: “Thông báo với mọi người, không ai được lan truyền chuyện nữ kiếm tu váy trắng ra ngoài, phải giữ bí mật tuyệt đối, kẻ nào làm trái lệnh, chu di thập tộc”.
Ông lão do dự một lúc, sau đó nói: “Bệ hạ, tại sao?”
Hoàng Đế Đại Chu mặt không cảm xúc: “Nếu để Ác Đạo Minh biết thực lực của nữ kiếm tu váy trắng đó, chúng có thể tiếp tục giả chết sao?”
Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Đế Đại Chu bỗng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
A Ông: “…”
Vùng đất tiên tổ Đại Chu.
Vùng đất tiên tổ hoàng thất Đại Chu tọa lạc tại một tinh không đặc biệt, tinh không này được trận pháp cực mạnh của hoàng tộc Đại Chu bảo vệ, hơn nữa cách chiến trường trước đó rất xa, cho nên nơi này vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Mà nơi này cũng là cấm địa bậc nhất của Đại Chu, vì nơi này từng là nơi an nghỉ dành cho tiên tổ các đời trước của Đại Chu, ngoài con cháu hoàng thất cán cốt nhất của Đại Chu, người ngoài đều không được đi vào nơi này.
Chu Phạn và Diệp Quân vừa đến đây, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra đón, ông ta cúi người chào cả hai: “Bái kiến điện hạ, Diệp công tử”.
Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía xa.
Ông lão vội giải trừ kết giới.
Khi hai người đi vào vùng đất tiên tổ, nghênh đón cả hai là một tinh không rực rỡ sắc màu, tinh quang xung quanh lung linh, cực kỳ rực rỡ.
Cách trước mặt họ cả ngàn trượng là hơn cả trăm cột sáng lơ lửng.
Chu Phạn cúi người xuống với cột sáng đó: “Các vị tiên tổ, làm phiền rồi”.
Dứt lời, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Qua đây”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, hắn đi về phía khu vực cột sáng, như nghĩ đến điều gì hắn bỗng dừng bước, sau đó xoay người nhìn Chu Phạn, xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt cô ta.
Chu Phạn hơi khó hiểu.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Trận chiến lần này không chỉ có Đại Chu ra sức mà còn vài thế lực mạnh khác nữa, họ bị tổn thất không ít, đây là chút tâm ý của ta, muội giao lại cho họ giúp ta”.
Chu Phạn nhìn chiếc nhẫn rồi gật đầu: “Được”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi về phía khu vực cột sáng, khi hắn đến gần, khu vực đó bỗng rung chuyển.
Một giọng nói bỗng vang lên trong một cột sáng trong đó: “Người này không phải người Đại Chu ta”.
Chu Phạn nói: “Hắn là chồng ta”.
Dứt lời, cô ta xòe tay ra, ba chiếc ấn xuất hiện trong tay cô ta.
Cột sáng đó im lặng hồi lâu, ngay sau đó tất cả cột sáng bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó từng chùm sáng bay ra, thoáng chốc nhấn chìm Diệp Quân.
Đạo truyền thừa!
Mỗi thế lực đỉnh cấp đều có pháp truyền thừa đặc biệt, là nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn, dĩ nhiên Đại Chu cũng không ngoại lệ.
Cũng chính vì có pháp truyền thừa này, chỉ cần nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn không gặp kẻ thù cực kỳ mạnh thì cơ bản rất khó bị suy tàn.
Chu Phạn thu lại ba thần ấn đó, cô ta nhìn phía xa, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...