Chu Phạn vội thu lại tầm nhìn, lòng đập thình thịch như chú nai tơ, thân là nữ hoàng ưu tú nhất Đại Chu, cô ta không phải chưa từng có người theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cô ta đều là con cưng của trời.
Nhưng cô ta đều rất thờ ơ, bởi vì vẫn chưa gặp được người khiến cô ta rung động, mà cô ta cũng nghĩ cả đời này cô ta ràng buộc bản thân chỉ vì chuyện tình cảm như những người phụ nữ bình thường, cho nên cô ta có thể thản nhiên với chuyện này, nhưng lúc này cô ta mới nhận ra cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì khi đối diện với người mình rung động, thật sự không thể thờ ơ được.
Cứ ngại ngùng.
Chu Phạn lắc đầu khẽ cười, cực kỳ không thích cảm giác này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi đang tỏ tình với ta sao?”
Cô ta nói rất nghiêm túc, rất thẳng thắn và bình tĩnh, nhưng hai tay đã bất giác siết chặt lại.
Chu Phạn bỗng hỏi như thế khiến Diệp Quân hơi sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu.
Hắn trả lời cũng rất thẳng thắn.
Trong chuyện tình cảm, kiêng dè nhất là ngại ngùng.
Thích thì cứ tiến lên, đừng có do dự mãi để rồi gây ra vài hiểu lầm không cần thiết, sau đó là một màn kịch đầy bi thương.
Chu Phạn nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Quân bỗng bước lên trước, sau đó cúi người hôn lên môi Chu Phạn.
Mềm mại, ấm áp!
Mùi hương cơ thể xộc vào mũi.
Cơ thể Chu Phạn cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, muốn phản kháng nhưng lúc này lại không biết tại sao chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc người đàn ông trước mặt này làm càn.
Một lúc sau, hai đôi môi tách ra, một chất dịch trong suốt kéo ra từ bôi môi hai người.
Chu Phạn trợn mắt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó dẫn Chu Phạn ra khỏi Tiểu Tháp, hắn chủ động nắm tay Chu Phạn, lần này Chu Phạn không từ chối, đã bị hắn cợt nhả như vậy rồi, đừng nói là nắm tay, cho dù…
Không biết nghĩ đến điều gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng.
Diệp Quân bỗng lấy một viên quả Đạo Linh đưa cho Chu Phạn: “Cho muội”.
Nhìn quả Đạo Linh đó, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Quả Đạo Linh, thần vật của nền văn minh Thủy tộc”.
Chu Phạn nói: “Huynh thăng cấp là nhờ quả này à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn nhận lấy quả Đạo Linh, sau khi đánh giá một phen, vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm túc: “Linh khí chứa trong thứ này trống rỗng”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm thật sao?”
Cô ta cũng biết một ít về nền văn minh Thủy tộc, nhưng không chắc nền văn minh Thủy tộc là nền văn minh cấp năm hay cấp bốn.
Diệp Quân nói: “Đã từng là thế, nhưng sau khi trận chiến với nền văn minh Thiên Hành, cường giả của họ ngã xuống quá nhiều dẫn đến nền văn minh suy sụp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...