“A Di Đà Phật”.
Lúc này, một luồng sáng vàng tỏa ra từ trong quyển kinh, một hòa thượng mặc áo vải chậm rãi bước ra từ trong ánh sáng vàng đó, trong tay cầm ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Từ Thiên vội đứng dậy, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Bái kiến sư tổ”.
Sư tổ!
Người lập ra chùa Phạn Thiên, Khô Đăng Tăng Nhân.
Cô gái áo đỏ nhìn Khô Đăng Tăng Nhân, sau đó lại thấy một cây mía ra, sau khi gặm một miếng, cô ta cười nói: “Ta thích đánh kiểu gọi người ở đằng sau ra như vậy lắm”.
Khô Đăng Tăng Nhân nhìn cô gái áo đỏ, vẻ mặt hiền từ: “Ác Đạo Minh”.
Cô gái áo đỏ vẫn gặm mía, không nói gì.
Cô ta có thói quen, thích ăn mía trước khi giết người.
Khô Đăng Tăng Nhân đang định nói gì, Từ Thiên ở một bên bỗng nói: “Sư tổ, người chống đỡ nhé, ta chuồn trước đây”.
Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia sáng biến mất ở tinh hà phía xa.
Khô Đăng Tăng Nhân sửng sốt, hơi bất ngờ, trụ trì đời này sao chẳng giống hòa thượng chút nào vậy?
Khô Đăng Tăng Nhân không nghĩ nữa, quay đầu nhìn cô gái áo đỏ cách đó không xa: “Không biết ngươi là hộ pháp hay là tôn sứ của Ác Đạo Minh?”
Cô gái áo đỏ khẽ cười: “Ngươi cũng biết một ít về Ác Đạo Minh đấy nhỉ”.
Khô Đăng Tăng Nhân mỉm cười: “Lúc trước từng tiếp xúc với các ngươi, nhưng không nhiều”.
Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, nhai một lúc rồi nói: “Hòa thượng, hỏi ngươi một câu”.
Khô Đăng Tăng Nhân gật đầu: “Cô nương cứ hỏi”.
Cô gái nhìn Khô Đăng Tăng Nhân: “Ngươi từng tham gia vào trận chiến Đăng Thiên à”
Khô Đăng Tăng Nhân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Cô gái áo đỏ cười nói: “Thảo nào”.
Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Cô nương cũng từng tham gia?”
Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Từng giết Tam Trọng Thiên”.
Khô Đăng Tăng Nhân rũ mi không nói gì, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Cô gái áo đỏ nói tiếp: “Nghe nói Chân vũ trụ có một người tên là Chân Thần đánh rất giỏi, lần này ta quay về muốn đi gặp cô ta”.
Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Đừng nói ta chỉ là một phân thân, cho dù bản thể có ở đây cũng không phải là đối thủ của cô nương, nhưng con cháu đời sau gặp khó khăn, ta không thể không ra tay cứu giúp”.
Dứt lời, cụ ta bước lên trước, chắp hai tay lại thành chữ thập, thầm niệm một câu kinh cổ.
Ầm!
Xung quanh bỗng xuất hiện tia sáng, cùng lúc đó từng âm thanh cổ bí ẩn vang lên từ vũ trụ giữa trời đất.
Cô gái áo đỏ khẽ cười, không nói gì, mà là tiến lên một bước, vừa đáp xuống, cô ta chỉ còn cách phía sau Khô Đăng Tăng Nhân vạn trượng.
Cô ta nhả miếng mía trong miệng ra, sau đó nói: “Đại sư, ngươi có bản lĩnh nhưng không nhiều”.
Dứt lời, cô ta lại tiến đến một bước, lúc đáp xuống thì đã biến mất không thấy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...