Hậu Duệ Kiếm Thần
Sau khi cầu sinh không được, đám người còn lại cũng trút hết oán giận vào Chu Phạn, sau đó mọi người đều đồng loạt lao đến chỗ Chu Phạn cùng với ông lão đó.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng sức mạnh đáng sợ liên tục đánh vào kết giới của mấy người Chu Phạn.
Thế nhưng sức mạnh của họ không thể lay động được kết giới đó.
Chẳng mấy chốc mọi người đều bị sức mạnh vực bí ẩn đó giết chết.
Thần hồn tan nát!
Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt không có chút dao động nào.
Trên đời này luôn có những người muốn có lợi ích, chiếm được lợi xong thành quen, một khi không để cho họ lợi dụng nữa thì bản thân họ sẽ sinh ra thù hằn rồi làm việc ác.
Ánh mắt người đàn ông áo đen sau lưng Chu Phạn lóe lên vẻ phức tạp, tất nhiên ông ta hắn cảm thấy mình may mắn hơn, nếu không đưa ra lựa chọn này thì có lẽ mình cũng đã chết ở bên ngoài.
Cả đời này đôi khi lựa chọn còn quan trọng hơn việc nỗ lực cố gắng.
Ánh mắt Chu Phạn cũng rất bình tĩnh, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, kết giới này của ta không chống đỡ được quá lâu, làm phiền ngươi mở một lối đi trên vách tháp, chúng ta ra khỏi tháp này”.
Diệp Quân gật đầu, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra, vách tường của tháp cách bên cạnh không xa bị tách ra thành một lối đi.
Chu Phạn nói: “Đi thôi”.
Dứt lời, cô ta rút kết giới lại, ngay lúc này mọi người lập tức bay ra ngoài tháp.
Sau khi đáp xuống đất, Chu Phạn cúi đầu nhìn cuốn sách cổ trong tay, sách cổ bốc khói, thoáng chốc đã không còn hình dáng gì nữa.
Chu Phạn lắc đầu cười khổ: “Linh khí tích lũy cả mấy trăm năm dùng một lần là xong”.
Diệp Quân nói: “Chẳng phải Phạn cô nương có Linh Tổ à? Có thể nói bà ấy khôi phục lại giúp cô”.
Chu Phạn lắc đầu: “Bà ấy sẽ không làm chuyện này”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chu Phạn chớp mắt: “Bà ấy là Linh Tổ! Linh Tổ!”
Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.
Không phải Linh Tổ nào cũng dễ nói chuyện như Tiểu Bạch.
Chu Phạn cất cuốn sách cổ trong tay đi, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử từng tiếp xúc với Linh Tổ ư?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
Chu Phạn cười nói: “Ta đoán”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Chu Phạn đang định nói gì đó, ngay lúc này tòa tháp cao đó bỗng rung chuyển.
Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt Chu Phạn hơi khó coi: “Lẽ nào là do lúc nãy kiếm của Diệp công tử phá bức tường trong tháp đó, đồng thời cũng phá luôn phong ấn bên trong?”
Diệp Quân lặng thinh, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hoàn toàn có khả năng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...