Sậu Nguyên: “…”
Cô gái cầm long ấn trong tay nhẹ nhàng đưa ra đằng trước, lẩm bẩm: “Hoàng thất Đại Chu đến đây, vạn pháp lùi”.
Cô ta nhẹ nhàng che lại, một luồng khí tức bí ẩn đột nhiên tản ra, ngay lập tức trận pháp bảo vệ cánh cổng quỷ bằng đồng phía xa rung lên dữ dội, sau đó tiêu tán từng chút.
Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích: “Tháp gia, ngươi nói xem có phải chúng ta cũng có thể đặt Tiểu Bạch vào trong một ấn không? Sau đó đi đến đâu cũng có thể nói: nhà họ Dương ở Quan Huyên đến đây, vạn bảo mau đến…”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bỏ nó vào trong ấn, ngươi muốn chết phải không?”, Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Nó bảo ngươi vào trong ấn còn nói được”.
Diệp Quân bật cười.
Sau khi trận pháp ở phía xa được phá giải, cô gái đó thu long ấn màu vàng lại, sau đó nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Các vị, trận pháp đã được phá”.
Lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt cô gái, gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt cô gái.
Cô gái nhận lấy chiếc nhẫn, khẽ gật đầu, hư ảnh đó biến thành luồng sáng đen đi vào trong cảnh cổng quỷ bằng đồng.
Chẳng lâu sau, liên tục có người đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.
Không ai là ngoại lệ, đều nộp cho cô ta ba mươi Tổ Mạch.
Không còn cách nào khác, thực lực của hai kiếm tu phía sau cô gái quá mạnh, không ai muốn đối địch với hai người này.
Không lâu sau, cô gái đã thu về được hơn ba trăm Tổ Mạch.
Thấy thế Diệp Quân hơi ngưỡng mộ.
Đây quả thật là biết cách kiếm tiền.
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân cũng đi ra ngoài, cô gái thấy là Diệp Quân bèn mỉm cười, Diệp Quân hơi tò mò nói: “Trong long ấn đó của cô nương là Linh Tổ sao?”
Cô gái cũng giấy, khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nói: “Lấy Linh Tổ làm linh?”
Cô gái cười nói: “Không phải, chủ yếu là trong long ấn này có long khí của các Đế Hoàng ở Đại Chu ta, long khí này có tác dụng với bà ấy nên bà ấy cam tâm ở lại bên trong”.
Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.
Dứt lời, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô gái.
Trong chiếc nhẫn vừa đúng ba mươi Tổ Mạch.
Cô gái nhìn chiếc nhẫn trước mặt, cười nói: “Thôi, công tử vào đi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tại sao không lấy của ta?”
Cô gái mỉm cười nói: “Trước đó người của ta đã mạo phạm đến công tử, mong công tử đừng để bụng”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Cô nương nói quá rồi, chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi…”
Nói đến đây hắn nhìn cô gái: “Ta tên là Diệp Quân, nên xưng hô với cô nương là gì nhỉ?”
Cô gái nói: “Chu Phạn”, Diệp Quân gật đầu, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, vậy ta vào trong trước”.
Dứt lời, hắn vẫn để chiếc nhẫn lại chỗ cũ, sau đó xoay người đi về phía xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...