Ngay khi Diệp Quân định thừa thắng xông lên, Sậu Nguyên bỗng nói: “Cẩn thận!”
Diệp Quân quay phắt lại, vừa xoay người lại thì một thanh kiếm màu đỏ máu đâm thẳng về phía hắn.
Diệp Quân cũng chém ra một nhát kiếm.
Vèo!
Hai người cùng lùi về sau.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh ở phía xa. Nhìn thấy đối phương Diệp Quân nhíu mày: “Lại là ngươi”.
Lúc này Sậu Nguyên cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.
Ở một bên khác, người đàn ông đó nhìn Diệp Quân, hoảng sợ nói: “Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, sao thực lực lại đáng sợ thế?”
Diệp Quân quay đầu sang nhìn người đàn ông đó: “Cảnh giới của ngươi cao thế mà sao thực lực lại kém vậy?”
Sậu Nguyên: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông cao lớn bỗng nổi giận: “Ngươi có biết nói chuyện không hả? Ta không sỉ nhục ngươi, tại sao ngươi lại nói lời sỉ nhục người khác thế?”
Sậu Nguyên quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn, hiển nhiên là kinh ngạc, chơi trò gì vậy? Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông cao lớn: “Ta và ngươi không oán không thù, nhưng ngươi lại đến ngăn cản ta, hành vi này của ngươi là gì đây?”
Người đàn ông cao lớn trầm giọng nói: “Ngươi vi phạm luật pháp Ác Đạo, ta làm thế với ngươi là lý lẽ chính đáng”.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Ta chỉ biết Quan Huyên Pháp, không biết luật pháp Ác Đạo gì đó”.
“Quan Huyên Pháp?”
Ngay lúc này Huyền Âm ở phía xa bỗng nói: “Ngươi đến từ Chân vũ trụ à?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Huyền Âm, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết Chân vũ trụ?”
Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi thế mà lại đến từ Chân vũ trụ, thảo nào dám vi phạm quy luật Đại Đạo, cứu người đáng chết. Ở chỗ của ác ngươi có người phản nghịch”.
Diệp Quân híp mắt: “Các ngươi từng điều tra Chân vũ trụ ư?”
Huyền Âm cười nhạo: “Sở dĩ ngươi ỷ lại như vậy chắc là vì Chân Thần đó nhỉ?”
Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Huyền Âm ở đằng xa biến sắc, đâm mạnh một nhát kiếm.
Hai người vừa chạm vào, thanh kiếm dài màu đỏ máu trong tay Huyền Âm lập tức vỡ vụn, sức mạnh cực lớn khiến gã văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại, toàn bộ cánh tay bị chém đứt.
Huyền Âm đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Ông đây bảo ngươi trả lời chứ không bảo ngươi hỏi, hiểu chứ?”
Huyền Âm nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi, thật ra lúc Diệp Quân đổi kiếm vào thời khắc mấu chốt, gã đã phát hiện ra nhưng cũng không thèm để ý, cho nên, nhát kiếm vừa nãy gã không dốc hết toàn lực, gã không ngờ thanh kiếm trong tay Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.
Ở một bên khác, người đàn ông cao lớn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lúc này gã hơi sợ, bởi vì nếu Diệp Quân sử dụng thanh kiếm này, gã có thể sẽ có thể bị giết trong tích tắc khi mất cảnh giác.
Nghĩ đến đây người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ thiếu niên này còn là người tốt.
Người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân một hồi, rồi lại nhìn Huyền Âm ở một bên, sau đó nói: “Hai vị, tôi còn vài việc cần xử lý, cáo từ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...