Hậu Duệ Kiếm Thần
Lúc này hắn chỉ muốn hét lên một câu: Cô cô váy trắng mãi đỉnh!
Bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm nhìn lửa Thiên Hành khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, vì thế cô ta không nhớ nổi chuyện này đã xảy ra khi nào.
Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào!
Chẳng có gì thú vị cả, Nhất Niệm về lại Tiểu Tháp, tiếp tục nghiên cứu thời không Thời Gian.
Trong màn sáng, cả nền văn minh Thuật Giả bắt đầu vỡ vụn, nhưng lúc này cây cổ thụ Tinh Không dường như bị uy hiếp, đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó từng luồng sáng phóng lên trời hình thành từng hàng rào chắn sáng, mà khi mọi người đều tưởng những màn chắn sáng này sẽ bị phá vỡ thì từng luồng sáng lại chống lại ngọn lửa Thiên Hành ấy. Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cây cổ thụ Tinh Không, trên ngọn cây, chữ cổ bí ẩn không ngừng phát ra những luồng sức mạnh bí ẩn rót vào những màn chắn sáng kia.
Lửa Thiên Hành bị chặn lại!
Điều này khiến cho nền văn minh Thuật Giả vốn đã tuyệt vọng chợt có một tia hy vọng, nhưng giây tiếp theo những màn chắn sáng chợt bắt đầu tan chảy.
Giờ khắc này, vô số cường giả nền văn minh Thuật Giả đều đã tuyệt vọng.
Mà lúc này, mấy chục người đột nhiên hóa thành từng luồng sáng bay vào cây cổ thụ Tinh Không, sau đó lửa Thiên Hành giáng xuống.
Ầm!
Toàn bộ nền văn minh Thuật Giả đều hóa thành tro bụi.
Cây cổ thụ Tinh Không cũng cháy thành hư vô!
Nhưng chữ cổ bí ẩn kia không biến mất, nó dừng lại trong hư không, chỉ là nó đã rất mờ nhạt, mất đi ánh sáng linh tinh vốn có.
Người thần bí khẽ vung tay phải, màn sáng biến mất.
Mọi người đều hoàn hồn.
Diệp Quân nhìn người thần bí, trong lòng khá tò mò về chữ cổ bí ẩn kia, có thể chống lại được sức mạnh của lửa Thiên Hành kia, chữ cổ đó rất không đơn giản. Người thần bí từ từ quay người lại nhìn mọi người, lúc này hắn ta không còn phẫn nộ và thất thố như trước nữa, thay vào đó là nụ cười như gió xuân: “Các vị có biết đó là lửa gì không?”
Mọi người lắc đầu.
Người thần bí nói: “Đó là lửa Thiên Hành, đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm”.
Nền văn minh vũ trụ cấp năm!
Mọi người nghe xong đều sững sờ.
Người thần bí lại cười: “Các vị có biết vì sao ta lại cho các vị xem những thứ này không?”
Có người lên tiếng: “Muốn cho chúng ta biết lịch sử của nền văn minh Thuật Giả, để sau khi chúng ta được truyền thừa sẽ phục hưng nền văn minh Thuật Giả, khiến nền văn minh Thuật Giả được huy hoàng một lần nữa…”
“Ha ha!”
Người thần bí bật cười.
Trong hai tỷ đệ cách Diệp Quân không xa, đệ đệ phấn khích nói: “Tỷ à, nền văn minh Thuật Giả mạnh quá… Nếu đệ được họ truyền thừa…”
Nói đến đây không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn ta chợt tối lại: “Chắc chắn đệ không có cơ hội rồi”.
Ánh mắt cô gái bên cạnh thiếu niên đầy lo lắng, cô ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế lại kéo đệ đệ tới gần ba người Diệp Quân hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...