Hậu Duệ Kiếm Thần

Nụ cười trên mặt người bí ẩn biến mất: “Suốt nhiều năm qua, ta vẫn luôn điều tra quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Nếu tinh vực này đã từng bị chúng tàn phá thì sẽ không tiếp tục lục soát nữa, ít nhất là trong mười tỉ năm tới”.

Giọng nói không lên tiếng.

Người bí ẩn tiếp tục: “Mười tỉ năm, vậy là đủ cho văn minh Thuật Giả chúng ta rồi”.

Y nhắm mắt lại: “Chỉ cần văn minh Thiên Hành không có mặt, chúng ta chính là vô địch”.

Văn minh Thiên Hành là vũ trụ có văn minh cao cấp nhất được biết đến hiện nay.

Năm xưa, văn minh Thuật Giả ở đỉnh cao tột cùng nhất đã từng cho rằng mình có thể sánh ngang với văn minh Thiên Hành, nào ngờ cuối cùng vẫn bị tiêu diệt vì một ngọn lửa Thiên Hành.

Chỉ một ngọn lửa mà thôi!

Vậy mà khiến toàn bộ văn minh Thuật Giả phải bó tay chịu chết. Nếu khi ấy y không kịp thời dẫn theo một bộ phận tháo chạy thì có lẽ họ đã bị tận diệt.


Nhiều năm đã qua, y vẫn luôn mang theo chín cái quan tài máu cùng vô số tượng đá, vừa ẩn náu vừa dùng Vô Thượng Thuật Giả Đạo Thư để thôi diễn quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Cuối cùng y cũng nhận ra bọn họ sẽ không trở lại nơi nào đã từng bị phá hủy trong vòng mười tỉ năm.

Chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Cho dù kiếm tu trẻ kia có đến từ văn minh cấp bốn nào đó cũng mặc kệ.

Bởi vì văn minh Thuật Giả không như những văn minh cấp bốn khác mà đã đi được nửa bước lên cấp năm, lại còn từng hủy diệt hai văn minh cấp bốn khác.

Người bí ẩn cho rằng chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Bỗng giọng nói trong quan tài lại hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Người bí ẩn mỉm cười: “Đã sắp xếp xong rồi, nhanh thôi”.

Rồi y xoay người đi mất.


Để tinh không trở lại với lặng im.

Bên kia, dưới sự che chở của Thái A Nan và những người khác, Diệp Quân đặt chân đến một vùng tinh không vô danh, chỉ có một dòng sông bạc trắng vắt ngang cách đá mấy nghìn trượng.

Diệp Quân nhíu mày hỏi: “Đó là gì vậy?”

Thái A Nan hạ Giọng nói: “Sông Bỉ Ngạn, nghe nói do nước mắt của vị cường giả kia tạo thành”.

“Nước mắt ư?”

Diệp Quân kinh ngạc: “Tiền bối chắc chứ?”

Thái A Nan cười cười: “Ta không dám chắc, ta chỉ biết nơi này rất kỳ quặc. Văn minh Tu La chúng ta đã chinh phục bao nhiêu văn minh vũ trụ khác, nhưng chưa bao giờ dám tơ tưởng nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”, Thái A Nan chỉ nói: “Vì bị đánh”.

Diệp Quân: “…”

Thái A Nan: “Văn minh Tu La đã từng đến chỗ này, cường giả mạnh nhất thời điểm đó còn từng giao thủ với vị kia, sau đó bị đánh bại. Kể từ đó, chúng ta hoàn toàn từ bỏ vùng tinh không này, vả lại nơi này cũng không được xem là văn minh, mà chỉ có một mình cường giả tuyệt thế kia sinh sống, vị ấy lại chẳng có ý định xưng bá chinh phục gì. Thế này văn minh Tu La lẫn văn minh Quân Lâm đều lựa chọn chung sống trong hòa bình”.

Diệp Quân vừa muốn mở miệng thì thấy một chiếc thuyền con xuất hiện ở xa xa trên dòng sông, với người lái thuyền là một bà lão tóc trắng hoa râm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui