Nói đến đây, nó thoáng im lặng, sau đó mới tiếp tục: “Đừng trách Tháp gia lắm chuyện, Tháp gia hy vọng ngươi có thể ngày càng tốt hơn, vì năm đó mỗi lần cha và ông nội ngươi cảm thấy tự tin đều ngầu chưa đến ba ngày, đặc biệt là cha ngươi, thê thảm lắm”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Sao có thể chứ? Ta hiểu ý Tháp gia, Tháp gia yên tâm, ta vẫn sẽ giữ suy nghĩ như bình thường, dù sao mục tiêu của ta cũng là biển sao chứ không phải con đom đóm trước mắt”.
Tiểu Tháp nói: “Dưới sự dạy dỗ của ta, ngươi thật sự ngày càng xuất sắc”.
Diệp Quân: “…”
Sau khi khoác lác qua lại với Tháp gia một lúc, Diệp Quân đi tới một biển mây, Ngao Thiên Thiên đang bế quan tu luyện ở sâu trong biển mây.
Hiện tại Ngao Thiên Thiên đang đột phá cảnh giới Thần Đạo.
Lúc trước Ngao Thiên Thiên từng nói với hắn, Long tộc càng tu luyện lên sẽ càng khó, đương nhiên nếu cô ấy có thể đột phá thì sức chiến đấu của cô ấy sẽ hơn hẳn người cùng cảnh giới.
Sức chiến đấu của Ngao Thiên Thiên cũng là một trong số ít những người cùng thế hệ có thể đuổi kịp hắn.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Không biết bây giờ Diệp Khải lão đệ thế nào rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Hắn ta có chủ nhân bút Đại Đạo dạy dỗ, chắc chắn sẽ không tệ”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cũng đúng”.
Diệp Quân không làm phiền Ngao Thiên Thiên, hắn lại tìm đến Nhất Niệm, cô ta vẫn đang nghiên cứu thời không đặc biệt trong tháp, khu vực thời không chỗ cô ta lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng biến thành vô số mảnh vụn, lúc thời không biến thành vô số mảnh vụn, Nhất Niệm cũng biến thành như thế theo…
Diệp Quân nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lúc này, thời không kia trở lại bình thường, Nhất Niệm bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân, cô ta duỗi tay hé miệng cười.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó lấy một xâu kẹo hồ lô ra đặt vào tay Nhất Niệm.
Nụ cười trên mặt Nhất Niệm lập tức rực rỡ như hoa, cô ta nhẹ nhàng bóc vỏ kẹo, sau đó bắt đầu liếm.
Diệp Quân vốn định thỉnh giáo Nhất Niệm về đạo Thời Gian, nhưng nghĩ lại thấy thôi.
Hắn sợ bị đả kích!
Chuyện lần trước Nhất Niệm bảo hắn đổi một cái não khác thật sự khiến hắn tổn thương.
Lúc này, Nhất Niệm đột nhiên kéo Diệp Quân ngồi xuống, cô ta lấy một quyển sổ nhỏ màu đen ra, sau đó mở sổ, bên trên vẽ rất nhiều ký hiệu kỳ lạ.
Diệp Quân nhìn mà thấy nghi ngờ.
Lúc này, Nhất Niệm lấy một cây bút ra, sau đó chỉ một dãy ký hiệu trong đó, chậm rãi nói: “Giả thiết thời gian là T, không gian là V, vật chất là M, trong một không gian, vật chất là tồn tại chiếm một không gian nhất định, vì thế nếu chúng ta muốn điều khiển thời gian thì phải giảm vật chất, có nghĩa là V trừ đi M, mà trong thời gian ngoài vật chất còn có sức mạnh thời gian. Vì thế, chúng ta phải tính toán lực cản của sức mạnh thời gian, mỗi lực cản của sức mạnh thời gian ở mỗi một khoảng thời gian đều sẽ khác nhau. Vì thế chúng ta còn phải tính ra lực cản của các khoảng thời gian khác nhau. Có nghĩa là T trừ đi lực cản thời gian S, sau khi cho ra kết quả còn phải tính ra tốc độ thời không cá nhân là H…”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân im lặng, Nhất Niệm tỏ vẻ uất ức: “Ta đã nói đơn giản lắm rồi… Còn muốn đơn giản nữa thì khó lắm!”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra cũng hiểu được chút chút”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...