Hậu Duệ Kiếm Thần
Nền văn minh ở cấp bậc này chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là mưu đồ rất lớn.
Tín Du đang định nói gì đó, lúc này một thiếu niên xuất hiện, rồi hành lễ: “Học sĩ tối thượng, mấy các lão mời cô đến, nói là có tiến triển mới”.
Nghe thế, Tín Du lập tức đứng lên, cô ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Chỗ này của ta có rất nhiều sách, các ngươi có thể đọc tùy thích, đợi ta giải quyết xong việc, ta quay lại tìm các ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Tín Du vung tay lên, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh, Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, thấy Diệp Quân nhìn sang, cô ta cong môi cười.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm: “Thích đọc sách không?”
Nhất Niệm lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta dẫn muội ra ngoài chơi”.
Nhất Niệm gật đầu.
Cô ta ra ngoài là vì rất thích đi chơi.
Diệp Quân dẫn Nhất Niệm rời khỏi học điện tối thượng, dò hỏi một chút, Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi đến trước một đại điện. Sau khi trả hai Tổ Nguyên, hai người bước vào trong đại điện, vừa mới bước vào đại điện, một khoảng không sao trời bao la xuất hiện trước mặt hai người họ.
Sao trời mênh mông vô tận như biển cả.
Biển sao!
Đây là phong cảnh của nền văn minh Tu La, nơi này vốn dĩ không phải của nền văn minh Tu La, mà là một bí cảnh đặc biệt nền văn minh Tu La phát hiện trong vũ trụ phát hiện vào năm đó, sau đó một vị cường giả tuyệt thế của nền văn minh Tu La dời nó đến đây bằng phép thần thông vô thượng.
Nơi này có sức mạnh sao trời cực kỳ mạnh, rất thích hợp cho việc tu luyện, không chỉ thế phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người muốn tản bộ giải sầu.
Diệp Quân nhìn xung quanh, có không ít nam nữ nắm tay chơi đùa. Mặc dù đều là người tu đạo nhưng không phải mọi người đều nói lời từ chối với con đường tình yêu.
Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh, thấy mặt Nhất Niệm không cảm xúc, hắn hơi thắc mắc: “Nơi này có đẹp không?”
Nhất Niệm chớp mắt không nói gì.
Diệp Quân cười khổ: “Muội không hứng thú với nơi này à?”
Nhất Niệm quay đầu lại nhìn đằng xa, liếm kẹo hồ lô khẽ nói: “Ta từng nhìn thấy nơi đẹp hơn”.
Diệp Quân khá hiếu kỳ: “Nơi đẹp hơn ư?”
Nhất Niệm gật đầu: “Nơi đó có rất nhiều rất nhiều ngôi sao, hơn nữa có màu khác nhau, rất đẹp…”
Diệp Quân hỏi: “Nơi nào thế?”
Nhất Niệm hơi cúi đầu xuống: “Đã không còn nữa”.
Diệp Quân sửng sốt: “Không còn nữa?”
Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Bị hủy diệt rồi à?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Đừng nói là do muội hủy diệt nó nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...