Hậu Duệ Kiếm Thần
Mà quy tắc Thiên Đạo bây giờ là do nhà hắn lập ra.
Thế thì tính sao đây?
Diệp Quân hỏi Tháp gia: “Tháp gia, quy tắc Thiên Đạo đều do nhà ta lập ra, ngươi nói ta nên tu luyện như thế nào đây?”
Tiểu Tháp im lặng.
Đây cũng là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện thế này.
Diệp Quân chợt nói: “Được rồi, không tu luyện cảnh giới này nữa, ta vượt qua nó tu luyện cảnh giới Thần Đạo luôn!”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đúng là lợi hại!”
Vượt qua luôn?
Cha và ông nội ngươi cũng chưa từng làm thế!
Diệp Quân cũng không đùa, hắn thật sự bắt đầu tiếp xúc với cảnh giới Thần Đạo.
Thần Đạo là gì?
Đó là vượt qua Thiên Đạo, mình chính là thần của mình, không nằm trong quy tắc nữa.
Thần Nhất cũng có ghi chép tỉ mỉ về việc tu luyện cảnh giới Thần Đạo, Diệp Quân dựa theo phương pháp Thần Nhất để lại bắt đầu thử tu luyện.
Thần Đạo là vượt qua tất cả pháp tắc và quy tắc, nhìn chúng sinh và bản thân với một góc độ khác.
Trong lòng nhìn thấu tất cả bản chất!
Lúc này, Diệp Quân mới thật sự hiểu vì sao người tu luyện thần tính sẽ ngày càng hờ hững với mọi thứ, vì họ đã nhìn thấu tất cả, chỉ có Đại Đạo là vĩnh hằng.
Tu luyện thần tính nói theo một cách khác là đang diệt sạch nhân tính của mình.
Khi một người chỉ có thể sống một trăm năm, tình yêu, tình bạn và tình thân rất quan trọng với hắn, nhưng khi hắn có thể sống một vạn năm, thì có lẽ những thứ đó cũng không còn quá quan trọng nữa.
Mà khi hắn có thể sống mười vạn năm, đương nhiên những thứ này sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé trước năm tháng dài đằng đẵng.
Một lần bế quan đã mất vạn năm.
Tình cảm?
Còn chẳng là một hạt bụi với trường sinh và Đại Đạo.
Thần tính!
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn lộ vẻ phức tạp.
Tiểu Tháp chợt hỏi: “Không muốn tiếp xúc với thần tính này à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cuối cùng ngươi vẫn phải tiếp xúc với nó một lần”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu có một ngày ta trở thành mười phần thần tính…”
Tiểu Tháp nói thẳng: “Con đường tu luyện chính là đấu tranh với bản thân, mười phần thần tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân, có nhân tính thì ngươi vẫn là Diệp Quân… Mục đích của ngươi là đi con đường nhân tính, nhưng nếu không trải qua thần tính thì nhân tính của ngươi có ý nghĩa gì được? Cũng giống như khi có được người ta sẽ không biết quý trọng, chỉ khi mất đi người ta mới biết thì ra thứ đó quan trọng đến mức nào… Trình độ văn hoá của ta không cao, không giỏi ăn nói, nhưng có lẽ ngươi có thể hiểu ý ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...