Hậu Duệ Kiếm Thần
Triệu thành chủ cau mày: “Thời gian có thể đảo ngược à? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Đảo ngược thời gian.
Diệp Quân không quan tâm đến Triệu thành chủ, trực giác nói với hắn rằng thời gian có thể đảo ngược.
Lúc này, Triệu thành chủ chợt nói: “Có thể trả vòng tay thời gian đó lại cho ta không?”
Diệp Quân nhìn thoáng qua Triệu thành chủ, sau đó nói: “Ông có thể hỏi Tiểu Bạch”.
Lúc này, Tiểu Bạch lấy một cây búa ra, nhìn Triệu thành chủ bằng ánh mắt giận dữ.
Thấy thế, khuôn mặt Triệu thành chủ nhăn nhó.
Diệp Quân chợt nói: “Triệu thành chủ, ông đi đi, bây giờ thành Đạo Cổ này là của ta”.
Triệu thành chủ giận dữ: “Các ngươi là cướp hay sao hả?”
Nhị Nha ở bên cạnh cất lời: “Là ông ra tay trước, nguyên tắc của chúng ta là cố gắng không ra tay trước, nếu đối phương chủ động thì chúng ta mới có thể ra tay”.
Triệu thành chủ phẫn nộ: “Ta không có ra tay trước, là ngươi ra tay trước, ta chỉ nói một câu là chướng mắt hắn ta thôi… Mắng người là sai sao hả?”
Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Dù ông không ra tay trước, nhưng ta đã cảm nhận được sự thù địch của ông, theo lẽ thường thì tiếp sau đó ông sẽ ra tay, cho nên ta ra tay trước như thế gọi là ngăn chặn tổn thất kịp thời, ông hiểu chứ?”
Ngăn chặn tổn thất kịp thời!
Nét mặt Triệu thành chủ cứng đờ.
Thanh Tri và Thanh Đại nghe thấy thế cũng trợn mắt há mồm.
Thần Kỳ khẽ cười, nhìn Nhị Nha với vẻ hứng thú.
Nhị Nha nói tiếp: “Mọi người đều biết nhà họ Dương chúng ta rất nói lý lẽ, mà ông đã chọn không nói lý lẽ… Ông đúng là ngu ngốc”.
Mọi người: “…”
Triệu thành chủ giận đến mức đen mặt.
Thật sự là không đánh lại, nếu không…
Diệp Quân chợt nói: “Ông có phải là người của nền văn minh Sâm Lâm không?”
Triệu thành chủ im lặng.
Diệp Quân cười khẽ: “Xem ra ông cũng không phải người của nền văn minh Sâm Lâm”.
Triệu thành chủ nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.
Ông ta thật sự không phải người của nền văn minh Sâm Lâm, lúc rời đi, nền văn minh Sâm Lâm đó gần như đã dẫn tất cả tộc nhân theo.
Diệp Quân chợt nói: “Có muốn đi theo ta không?”
Diệp Quân có suy nghĩ này là vì hắn muốn hiểu rõ toàn diện nền văn minh Sâm Lâm, dẫu sao nền văn minh Sâm Lâm này cũng không tỏ vẻ có thiện chí, mà trước mắt Triệu thành chủ này là người duy nhất có tiếp xúc với nền văn minh Sâm Lâm.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Triệu thành chủ cười khẩy: “Diệp công tử, ngươi mơ mộng viển vông quá rồi”.
Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia hắc quang biến mất nơi chân trời.
Diệp Quân cười khẽ, cũng không có gì bất ngờ, hắn quay đầu nhìn về phía Thần Kỳ bên cạnh: “Cô có hiểu biết gì về nơi này không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...