Hậu Duệ Kiếm Thần
Thanh Đại nói: “Còn nhớ chuyện lúc trước Nhược Mệnh tỷ tỷ của ngươi từng nói Thần Nhất có con không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô muốn nói gì?”
Thanh Đại nhìn Diệp Quân: “Bây giờ đứa bé đó đang ở trong thành Đạo Cổ, nhưng con bé đang bị Thành chủ nhốt lại”.
Diệp Quân cau mày: “Bị nhốt lại?”
Thanh Đại gật đầu: “Lúc trước đứa bé đó là cho tỷ tỷ của ta chăm sóc, tỷ ấy dẫn con bé đến đây, nhưng sau đó vì một vài chuyện mà đứa bé bị nhốt trong thành Đạo Cổ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao đối phương lại nhốt cô ấy?”
Thanh Đại đáp: “Muốn có được quyển sổ của Thần Nhất”.
Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô đang đùa à? Nền văn minh Sâm Lâm lại cần sổ tay của Thần Nhất?”
Thanh Đại lắc đầu: “Không phải nền văn minh Sâm Lâm mà là Thành chủ kia, đương nhiên nền văn minh Sâm Lâm không cần sổ tay của Thần Nhất, dù sao bản thân bọn họ cũng có thể tu luyện đến mười phần thần tính, còn Thành chủ đó thì không có năng lực này”.
Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tỷ tỷ của cô đâu?”
Thanh Đại trầm giọng đáp: “Tỷ ấy không thắng được ông ta”.
Diệp Quân nhất thời giận dữ: “Các người bị điên à? Thần Nhất có thể thắng được mà tỷ tỷ của cô lại đối xử với ông ấy như thế, khiến ông ấy chọn cái chết…”
Thanh Đại lắc đầu, khẽ thở dài không nói gì.
Diệp Quân thật sự thấy cạn lời!
Cả nhà này đúng là đều bị điên!
Thật ra hắn cũng thấy không hiểu hành động lựa chọn cái chết của Thần Nhất cho lắm, dù ông ấy rất thất vọng với người phụ nữ này nhưng ông ấy vẫn còn một đứa con mà!
Dù là vì con mình thì cũng phải sống chứ!
Nghĩ đến đây, hắn chợt thấy vui mừng.
Vui vì cha mẹ của mình không bệnh hoạn như thế!
Nếu không e rằng hắn đã toi đời rồi.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại: “Thành chủ này là cao thủ chín phần thần tính sao?”
Thanh Đại gật đầu.
Diệp Quân lại hỏi: “Có tự sáng lập đạo riêng không?”
Thanh Đại lắc đầu: “Không rõ”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Có lẽ là không, nếu đã sáng lập đạo riêng thì đã không chú ý tới sổ tay của Thần Nhất rồi”.
Thanh Đại hỏi: “Sổ tay kia ở trong tay ngươi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Thanh Đại muốn nói lại thôi.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Thật ra thứ này có tác dụng rất lớn với cảnh giới Thần Đạo, nhưng lại không có tác dụng gì với cao thủ chín phần thần tính, vì đến cấp bậc đó muốn tiến thêm một bước hoàn toàn phải dựa vào chính mình”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...